Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 121: Tiểu Ưu và Lãnh Diệc Thần (4)



Edit: Voi Coi

Beta: Mặc Doanh RF

Nháy mắt ba ngày đã trôi qua, bệnh của Tiểu Ưu cũng tốt hơn, Tu Mục thực hiện lời hứa của mình, để cô đi gặp Lãnh Diệc Thần.

Trong bệnh viện, Tiểu Ưu mặc đồng phục y tá đeo khẩu trang che nửa mặt đi theo sau lưng Tu Mục đi vào phòng bệnh, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, trong phòng bệnh yên tĩnh. Sau mười hai giờ ánh mặt trời rải rác khắp phòng, cho nên trong phòng như được dát một lớp vàng chói mắt, người đàn ông đang nằm trên giường bệnh được bao quanh dưới ánh sáng, thanh bình, yên ổn, và hạnh phúc.

Đây chính là người đàn ông mà Tiểu Ưu mong đợi, giờ phút này anh đang chìm vào giấc ngủ, trên đùi quấn thạch cao chứng tỏ anh đã bị thương.

Tiểu Ưu vừa vào phòng không kịp kéo khẩu trang xuống thì đã lập tức chạy về phía giường bệnh, không để ý ánh mắt của người đàn ông phía sau, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của Lãnh Diệc Thần, cảm xúc mềm mại như trong trí nhớ, bàn tay nhỏ bé trượt xuống khuôn mặt anh, anh gầy, đó là cảm giác đầu tiên của cô, cô đau đớn chạm vào mặt anh, nơi đó không có cảm xúc.

“Cô ấy đối với anh không tốt sao?” Tiểu Ưu nhàn nhạt mở miệng tự lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy đau thương, nói: “ Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, có thể gả cho anh cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, sau này hai người sẽ có con của mình, tạo thành gia đình của các người, à– tất cả những điều này đều khiến em hâm mộ, Thần, tại sao anh có thể ở chung với cô ấy mà không phải là em? Không phải em—.” Ba chữ cuối vô cùng nhỏ, vô cùng dịu dàng, vô cùng nhạt nhẽo, nhưng không hiểu sao lại vô cùng thương cảm.

Tu Mục đứng sau lưng Tiểu Ưu giơ tay lên nhìn đồng hồ, có chút không đành lòng, nói: “Tiểu Ưu, nhanh lên một chút, chúng ta phải đi ngay, nếu không em có thể gặp phải người của nhà họ Lãnh, như vậy sẽ rất phiền phức.”

Trước giường bệnh Tiểu Ưu gật đầu đáp lại, nói: “Tu Mục, em xin anh, xin anh cho em ở bên cạnh anh ấy thêm một chút, chỉ một chút thôi.”

Tu Mục bất đắc dĩ thở dài, trong mắt tràn đầy thương tiếc lẫn đau lòng, nói: “Được rồi, nhưng mà chúng ta phải nhanh lên một chút.”

“Được.”

Cuối cùng Tiểu Ưu nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Lãnh Diệc Thần, yên lặng nhìn anh trong chốc lát rồi chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng khi cô vừa đứng lên bàn tay bỗng chốc bị nắm lấy: “Ưu Ưu, là em sao?”

Trên giường bệnh, Lãnh Diệc Thần mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, mắt của Tiểu Ưu đã sớm nhòe nước, cắn môi thút thít nói: “Thần, là em đây, là em đây.”

Tiểu Ưu còn chưa nói hết chữ cuối cùng thì đã bị anh ôm chặt vào ngực: “Tiểu Ưu, anh nhớ em lắm.” Lãnh Diệc Thần nhắm mắt hưởng thụ mùi vị trên người cô, thật quen thuộc, diệp gia quán, vẫn trong veo tinh khiết, làm cho người ta thoải mái, anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được ngửi lại hương vị làm anh say mê này nữa, hôm nay thật là tốt, cuối cùng cũng được ngửi lại mùi hương ấy.

“Ưu Ưu, lần trước là anh không tốt, em đừng giận anh nữa nhé—được không?”

“Em không có, em không có, em thật sự không có, Thần.” Tiểu Ưu vội vàng đáp, chỉ sợ chậm một giây thôi anh sẽ hiểu nhầm cô.

Bọn hộ ôn lại tình cũ ở trong mắt người nào đó thật nhức mắt, Tu Mục nghiêng đầu mím môi, hắn không giỏi ghen với đàn ông, chỉ là thấy người phụ nữ mình yêu bị người đàn ông khác ôm thì trong lòng thật khó chịu…

“Ưu Ưu, anh không muốn cưới ai khác, anh chỉ cần em, Ưu Ưu, chúng ta bỏ trốn đi.”

“Anh, anh nói gì?”

Tiểu Ưu không tin trợn mắt, miệng há to không khép lại, cho đến khi anh hôn cô, cô còn cảm thấy không chân thật, ngoài cửa có một bóng người đứng ở đó, đôi mắt đỏ ngầu ghen tị, hận không thể lập tức kéo người đàn bà hôn Lãnh Diệc Thần kia ra, đó là chỗ của cô ta, hôm nay bị Lãnh phu nhân bắt ép rời đi, còn phải chịu đựng bà ta mỉa mai giễu cợt, cô ta không cam lòng, không cam lòng. Tiểu Ưu, cô chờ đấy, tôi sẽ khiến cô mất hết tất cả, để cho cô cái gì cũng không có!

Từ trong bệnh viện đi ra, Tiểu Ưu còn như chưa tỉnh lại, hình ảnh cô bị anh hôn vẫn in sâu trong đầu, khiến lòng cô xao động, cho đến khi ngồi lên xe rồi mà cô vẫn còn đang ngẩn người.

“Tiểu Ưu.”

“Dạ?”

“Em thật sự rất yêu cậu ấy sao?”

“Vâng, rất yêu.”

“Được, có lời này của em, anh nhất định sẽ giúp em.”

“Giúp em?”

“Đúng, giúp em.”

Tiểu Ưu còn muốn hỏi gì đó thì tiếng điện thoại di động vang lên, là bên tiệm bánh gọi tới, cô suy nghĩ một chút, lâu rồi không đến cửa hàng, hôm nay đang ở ngoài không bằng đến đó một chuyến, diệp gia quán, suy nghĩ xong cô nói: “Tu Mục, anh có thể đưa em đến tiệm bánh ngọt một chút không?”

“Không thành vấn đề.”

“Cám ơn anh.”

“Tiểu Ưu, em đừng bao giờ khách sáo với anh.”

“Tu Mục—-.”

“Được rồi, ngồi vững nhé, anh chạy đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.