Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 46: Hương vị khiến người ta nhớ nhung



Lãnh Diệc Thành lướt qua đám người đứng đối mặt với tên thanh niên và cô gái trẻ, chiều cao 1m91 làm cho tên thanh niên cảm thấy thấp bé, hắn sờ mũi nhìn người đàn ông lạ trước mặt: “Con mẹ nó mày ai hả?! Đừng xen vào việc của người khác!”

Lúc cô gái trẻ nhìn thấy Lãnh Diệc Thần thì trong mắt đều là si mê, cho đến khi cô ta nghe tiếng bạn trai mình la hét mới phản ứng lại, cô ta tóm lấy vạt áo bạn trai mình, im lặng đứng bên cạnh.

Khi Tiểu Ưu nhìn thấy Lãnh Diệc Thần thì mở to mắt, há hốc mồm, còn chưa mở miệng đã nghe anh nói: “Mẹ mày không dạy mày phải súc miệng sạch sẽ rồi mới nói chuyện à?!”

Nam thanh niên đi tới trước mặt Lãnh Diệc Thần, ngẩng đầu lên, ánh mắt độc ác trừng anh: “Con mẹ nó, mày nói cái gì? Tao nghe không rõ!”

Nói xong làm động tác ngoáy lỗ tai vô cùng thô tục.

“Ồ—–? Thế này thì nghe rõ chưa!”

Lãnh Diệc Thần bước lên đưa tay siết chặt lỗ tai tên thanh niên, làm hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, tên thanh niên giơ tay lên muốn gạt Lãnh Diệc Thần ra, Lãnh Diệc Thần lại né tránh rất nhẹ nhàng, một quyền vô ích, tên thanh niên lảo đảo vọt tới góc bàn: “A —-.”

Hắn đau hô ra tiếng, những người xem náo nhiệt đứng chỉ trỏ, có người còn che miệng cười trộm, rất hào hứng.

“Giờ là lúc tiệm bánh ngọt đóng cửa, mong mọi người tự giác rời khỏi.”

Lãnh Diệc Thần nhìn bọn họ rồi phun ra một câu lạnh như băng, không nói nhiều, nhưng lại làm người ta kính sợ.

Đám người rời khỏi rất nhanh, trong tiệm chỉ còn lại hai nhân viên, tên thanh niên, cô gái trẻ và Tiểu Ưu, nhân viên đi đóng cửa lại, để tránh bị người vây xem ảnh hưởng làm việc ăn trong tương lai, nhân viên nhanh chóng đóng cửa, kéo rèm cửa sổ xuống, trong nháy mắt cả tiệm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô gái trẻ đỡ tên thanh niên lên, tên thanh niên bị dạy dỗ, đã không ngông nghênh như lúc nãy, nhưng hắn còn chưa chịu thua mà nghiêng ngả đứng lên nhờ sự giúp đở của cô gái kia.

“Còn có thể đứng lên được? Ha ha —–.”

Lãnh Diệc Thần lạnh lùng cười ra tiếng.

“Mày đánh tao bị thương, tao phải tới cục cảnh sát kiện mày tội cố ý gây thương tích!”

“A —-, tao còn nghĩ là nhân vật lợi hại nào, thì ra chỉ là miếng trứng mềm! Được, cứ việc đi kiện, tao chờ.”

“Mày —-!”

Nghe Lãnh Diệc Thần nói vậy, tên thanh niên ý thức được người đàn ông trước mặt hắn không chọc nổi, hắn nuốt nước bọt: “Hôm nay coi như tao xui xẻo, chúng ta đi!”

Hắn kéo tay phải cô gái trẻ, muốn rời khỏi lại bị Lãnh Diệc Thần ngăn lại.

“Nói —- xin lỗi —–!”

“Cái gì?!” Tên thanh niên nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, lửa giận thoáng cái vụt lên, kiêng kỵ lúc nãy đều ném ra sau đầu, hắn nhấc chân vung quyền đánh Lãnh Diệc Thần, Tiểu Ưu khẩn trương nhìn bọn họ trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, anh ta, anh ta ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, cô yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Tên thanh niên chân đá Lãnh Diệc Thành, anh nghiêng người một cái tránh khỏi công kích của tên thanh niên, anh lập tức chéo hai tay của tên thanh niên ra sau lưng: “Tao chỉ đếm tới ba, nói —- xin lỗi —–!”

Lãnh Diệc Thần lạnh lùng nói, dù là bây giờ thời tiết đang rất nóng nhưng sự lạnh lẽ từ trên người anh làm tên thanh niên rét run.

“Ôi ôi —–! Anh, Anh buông tôi ra trước, tôi sẽ, nói, xin lỗi.”

Tên thanh niên đau đến chảy mồ hôi lạnh, hắn cầu xin lại không được anh để ý, Lãnh Diệc Thần bắt đầu đếm, đồng thời gia tăng lực trên hai cánh tay của tên thanh niên.

“Một—-, hai—–.”

“Tôi xin lỗi, tôi nói xin lỗi!”

Tên thanh niên kêu rên nói, khom lưng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ưu, trong mắt tràn đầy sợ hãiL “Thành thật xin lỗi bà nội, là con có mắt mà không nhìn thấy thái sơn đụng vào bà, bà đại nhân đại lượng tha cho con đi, xin lỗi, thành thật xin lỗi…”

“Cút —–!”

Lãnh Diệc Thần lạnh lùng phun ra một chữ, đá một cước vào trên mông tên thanh niên.

Nhìn hai người kia chật vật rời khỏi, trái tim treo lơ lứng nãy giờ của Tiểu Ưu cuối cùng cũng rơi xuống, trong đôi mắt sáng tràn đầy biết ơn: “Hôm nay, hôm nay thật sự cám ơn anh, nếu không tôi không biết nên làm gì bây giờ.”

“Ừm—–, muốn cảm ơn tôi mà còn không mời tôi uống ly nước?”

Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Diệc Thần cong lên, trêu chọc cong môi nhìn Tiểu Ưu.

“A, được, lập tức có cà phê.”

Động tác Tiểu Ưu thuần thục tự mình pha cà phê cho Lãnh Diệc Thần, không lâu sau một ly cà phê bốc hơi nóng, hương thơm nồng nàn được bưng tới: “Có cà phê rồi, mau uống thử.”

Lãnh Diệc Thần cầm ly ngửi một cái rồi nhẹ nhàng uống một miếng, động tác rất ưu nhã: “Ừ, không tệ.”

Tiểu Ưu vui vẻ, mỉm cười: “Sau này cà phê của anh tôi bao hết.”

“Ồ—-?”

Lãnh Diệc Thần cười yếu ớt nói: “Mọi lúc mọi nơi?”

“Ặc?”

“Ha ha —-, đùa thôi, nhưng cà phê cô pha, hương vị làm cho người ta nhớ nhung.”

Anh chính là người đàn ông một tuần trước đến trong tiệm Tiểu Ưu chỉ ngồi yên uống cà phê, làm Tiểu Ưu chú ý, Tiểu Ưu cho rằng người đàn ông này sẽ không trở lại, lại không ngờ hôm nay anh lại đến, hơn nữa còn giúp cô, đây có tính là nhân duyên không, Tiểu Ưu thầm nghĩ, Lãnh Diệc Thần đang uống cà phê lại giống như biết thuật đọc tâm, nói: “Sao vậy, cho là tôi sẽ không tới nữa?”

“Hả —–? Sao anh biết?”

Nói xong Tiểu Ưu muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình, đây không phải là không đánh đã khai sao.

“Ha ha —–, từ trong mắt của cô nhìn ra được.”

Uống cà phê xong thì Lãnh Diệc Thần đứng lên, sờ đầu búp bê xoã tung của Tiểu Ưu: “Cô yên tâm, mấy người kia không dám tới làm phiền cô nữa đâu, cầm lấy cái này, có lẽ sau này cô sẽ dùng tới.”

Tiểu Ưu nhìn theo bóng lưng Lãnh Diệc Thần lớn tiếng nói: “Tôi có thể làm bạn với anh không?!”

Lãnh Diệc Thần dừng bước xoay người ngoái đầu nhìn lại: “Chúng ta không phải bạn bè sao, còn nữa nhớ kỹ tôi chỉ uống cà phê cô pha thôi nha.”

Cái gì? Anh ấy nói mình và anh ấy là bạn! Tiểu Ưu đắm chìm trong kinh ngạc, anh đã sớm đi mất, mình lại, hoàn toàn không biết anh ấy tên gì, cuối cùng nên gọi anh ấy thế nào đây, Tiểu Ưu bắt đầu suy tưởng đủ thứ, hai nhân viên sau lưng nháy mắt lẫn nhau, xem ra bà chủ của chúng ta đã yêu rồi, đúng vậy, đúng vậy, hình như người kia còn là một cao phú soái đây, ừ, bà chủ rất hạnh phúc! Hai người đồng thời bốc lên bọt khí tình yêu…

Lincoln màu đen chạy trên đường lớn, người đàn ông trong ô tô nghiêm túc, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, đây là lối đi đến biệt thự tư nhân, con đường này trước kia cô chưa từng tới, đoán hẳn là chỗ của nhà họ Nhậm, cây tùng hai bên đường cao ngất, giống như binh sĩ bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Tại sao Nhậm Thiên Dã lại đột nhiên dẫn mình tới đây, Tần Hiểu Hiểu không biết, nhưng chuyến đi này sẽ không yên bình, tuy nhiên, Tần Hiểu Hiểu cô đâu phải là thiện nam tín nữ gì, nhất là nhân cách ban đêm càng ngày càng chiếm nhiều thời gian của thân thể này, nắm vận mệnh trong tay.

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.