Người đàn ông đi lên trước ngồi vào chỗ đối diện Tần Hiểu Hiểu.
“Như anh thấy.”
Tần Hiểu Hiểu nhướng mày một cái rồi lại nhìn phong cảnh.
“Nói vậy người đàn ông kia đối xử với em rất tốt.”
Người đàn ông nói từng chữ, mắt nhìn chằm chằm vào gò má cô gái đối diện, như muốn nhìn biến hóa trên gương mặt cô.
Tần Hiểu Hiểu quay đầu mặt không cảm xúc, cô híp mắt: “Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.”
Người đàn ông nghe cô trả lời vậy cũng không giận, nói nhỏ nhẹ y như dỗ con vậy: “Được rồi, trở lại chuyện chính, trở về với anh.”
“Nếu như tôi nói không.”
Tần Hiểu Hiểu đẩy bàn tay to đang đặt trên vai cô ra, trên mặt đầy chán ghét, giống như thứ chạm vào cô là một loại vi khuẩn dơ bẩn.
Người đàn ông bị biểu cảm của Tần Hiểu Hiểu làm tổn thương, giương cánh tay lên cười khổ: “Hiểu Hiểu, em cũng biết, nếu em nói không, anh cũng không thể làm gì em.”
Hắn thuận tay cầm một cái cốc trên bàn đá lên thưởng thức, tròng mắt thâm thúy dần dần tối lại: “Chẳng lẽ lý do khiến em không muốn trở về là anh ta?!”
Choang——-, chiếc cốc màu hồng xinh đẹp vỡ nát trong bàn tay của người đàn ông, máu chảy ra, nhưng hắn không nói gì, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt.
Tần Hiểu Hiểu mặt đầy châm chọc, lạnh lùng cười ra tiếng: “Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?”
Cô không chút quan tâm tay người đàn ông kia đang chảy máu.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm, dùng bàn tay đầy máu nắm cằm cô, nguy hiểm áp sát mặt cô: “Đúng, anh giết hắn! Như vậy em sẽ trở về với anh!”
“Cái gì, anh giết anh ta? Ha ha ha ha ha.”
Tần Hiểu Hiểu giống như nghe được chuyện buồn cười, cười như điên, cuối cùng còn lau nước mắt: “Được, giết đi!”
Cô ngoan tuyệt nói xong câu đó rồi xoay người đi vào biệt thự, không nhìn người đàn ông ngồi trên băng đá.
Tối đó, Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường đã từng là của cô và Nhậm Thiên Dã, giả vờ ngủ, câu nói của người đó còn quang quẩn bên tai cô, khi người đó nói muốn giết Nhậm Thiên Dã, phản ứng đầu tiên của cô là phải bảo vệ anh, sau đó cô bị ý nghĩ này của mình dọa sợ hết hồn, may mắn cô dùng nụ cười giấu đi, nếu không làm sao mà người đàn ông khôn khéo đó không đoán ra suy nghĩ thật sự của cô.
‘Không biết anh ta có mắc lừa hay không, chỉ mong anh ta không nhìn ra, nếu không lấy thủ đoạn thâm độc của anh ta, Nhậm Thiên Dã chỉ là một thương nhân, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.’
Trong lòng cô mơ hồ không muốn anh bị tổn thương, tình cảm của cô đối với anh là gì, ngay cả cô cũng không rõ, có lẽ chị là một thói quen, Tần Hiểu Hiểu nghĩ vậy rồi chìm vào giấc ngủ.
…….
Hoạt động mùa hè hằng năm của nhà trẻ Manh Bảo bắt đầu, hôm nay Tiểu Đậu Đỏ mặc một bộ váy công chúa đỏ rực, đầu buộc hai sừng trâu, đeo nơ bướm, lưng đeo balo kitty, mỗi bước đi đều làm con mèo lây động, chân mang một đôi giày công chúa, toàn bộ đồ trên người đều là Kim Thuẫn cho bé, hôm nay là lần đầu tiên bé mặc, vui vẻ đến mức kêu thành tiếng luôn!
Cô giáo phát cho bọn họ mỗi người một cái nón nhỏ, cái nón này cũng rất hợp với đồ của bé, mọi người chờ xuất phát, trật tự đi lên xe buýt của nhà trẻ.
Mân Mân đứng ngoài cửa xe dặn dò Tiểu Đậu Đỏ phải đi theo đội ngũ, đi vệ sinh phải đi cùng bạn, không được đi tới chỗ lạ, nghe theo lời của cô giáo.
Tiểu Đậu Đỏ le lưỡi với cô một cái: “Được rồi, mẹ, mẹ nói đến lỗ tai con sắp lên kén rồi! Con biết rồi, biết rồi, con biết hết rồi!”
Bé vươn tay ra cho mẹ mình một cái ôm, cánh tay có mùi sửa còn quấn chặt cổ Mân Mân, cô vươn tay ôm con gái, trong mắt có chất lỏng tràn ra, thật lâu không rời.
Tin tin—–, “Xin các vị phụ huynh chú ý, trại hè bắt đầu từ hôm nay đến năm giờ chiều của ba ngày sau, xin các vị phụ huynh nhớ kỹ thời gian, đến đón các bạn nhỏ.”
Cửa xe bị cô giáo đóng lại, Tiểu Đậu Đỏ cười ngọt ngào vẫy tay với Mân Mân: “Mẹ, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!”
Xe buýt chạy trên con đường rộng rãi, xe nhanh chóng chạy từ trung tâm thành phố ra ngoại ô, qua trạm thu phí rồi tiếp tục tiến lên, sự hưng phấn của Tiểu Đậu Đỏ bị cảm giác buồn ngủ thay thế, bé nằm ngủ.
Thức dậy nghe tiếng cô giáo hô to nói các bạn nhỏ muốn đi vệ sinh thì xếp thành hàng đi theo cô, lúc bé lên xe không uống nhiều nước, nhưng bé cũng đứng lên đi theo, ngồi trên xe lâu rất khó chịu, bé xuống xe, đung đưa hai cái chân nhỏ, cảm thấy thoải mái hơn.
Đi theo cô giáo vào nhà vệ sinh, mấy người bạn nhỏ xếp thành hàng từng người lần lượt đi vào, bạn nhỏ đi ra rồi thì vào đứng cuối hàng, như vậy sẽ tiện cho cô Vu kiểm tra và bảo đảm sự an toàn của các bé, dẫu sao bọn họ cũng còn quá nhỏ.
Đến phiên Tiểu Đậu Đỏ, bé nói với cô giáo bé không muốn đi vệ sinh, bé chỉ muốn xuống xe để thả lỏng gân cốt mà thôi, cô bảo bé xuống cuối hàng đứng ngay ngắn, bé nhàm chán nhìn những người bạn học khác đi ra, cúi đầu chơi đùa với con mèo nhỏ trên balo, bên trong là đồ ăn vặt bé thích, chờ tới chỗ bé phải ăn.
“Ui da——-!”
Một người phụ nữ cao lớn đi ra đụng phải Tiểu Đậu Đỏ đang cúi đầu chơi, làm bé đau tới kêu ra tiếng.
Người phụ nữ nói: “Cô bé xin lỗi con, là dì vô tình đụng vào con.”
Tiểu Đậu Đỏ ngẩng đầu lên mỉm cười nói với người phụ nữ đó: “Không sao hết.”
Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt vừa muốn cười lại cương cứng, cô bé này, tại sao lại có diện mạo giống với người phụ nữ kia như vậy!
Tiểu Đậu Đỏ bị người phụ nữ nhìn thì cảm thấy kỳ quái, bé sờ lên mặt mình một cái, cảm thấy vẫn bình thường: “Dì ơi, sao dì nhìn con dữ vậy?”
“À? Không có gì, chẳng qua là dì cảm thấy con rất giống con của một người bạn của dì thôi.”
“Thật sao?! Còn có người giống con sao! Ha ha, vậy sau này có cơ hội dì phải dẫn bạn ấy tới tìm con chơi nha? Con tên là Tiểu Đậu Đỏ, học ở trường mẫu giáo Manh Bảo.”
“Tiểu Đậu Đỏ, ha ha, được, dì nhất định sẽ dẫn con bé tới tìm con chơi. (Có khi nào mụ này là Thụy Lệ không ta? Kẻ thù truyền kiếp của Mân Mân nhà ta??? @@)
“Hay quá!”
Trở lên xe, Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ gật gù đắc ý: “Ui, tiểu Mỹ, cậu biết không, vừa rồi có một bà dì nói cho tớ biết có một bạn nhỏ rất giống tớ, dì ấy nói sẽ dẫn con bé đó tới chơi với tớ.”
“Có thật không?”
Tiểu Mỹ trợn to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc: “Đến lúc đó cậu nhất định phải giới thiệu cho tớ nha.”
Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ gật đầu: “Ừ.”
Xe buýt chỉ dừng lại một chút rồi đi, chẳng qua không ai chú ý ở trạm dừng chân có một đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt, cho đến khi chiếc xe biến mất.