“Bây giờ sao rồi, tâm trạng có tốt hơn chưa?” Tu Mục ân cần nhìn Tiểu Ưu, đi tới trước mặt cô, đưa cho cô một ly sữa bò nóng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tiểu Ưu đờ đẫn nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn anh.”
Cô uống một hớp sữa, hai tay đặt lên ly sữa bò ấm, giống như muốn nhờ đó để tìm được chút hơi ấm.
“Tâm trạng tốt, vậy thì ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tu Mục đi ra, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, xoay người nhìn cánh cửa rồi mới rời khỏi, thiên sứ của tôi, chúc em có một giấc mơ đẹp, hắn yên lặng nhớ lại, trong đôi mắt mang theo tình yêu, không đành lòng, cô đơn.
Tiểu Ưu nằm trong căn phòng xa lạ, cô không ngủ được nên đành ngồi dậy, nhớ lại chuyện ban ngày, đầu óc cô cực kỳ rối loạn, khi cô nhìn thấy hai người kia dây dưa thì lòng đau như dao cắt, ly cà phê đang bưng cũng rớt xuống đất, cô không biết tại sao lòng mình lại đau như vậy, đau đến muốn nghẹt thở, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, cô muốn trốn khỏi sự thật, cho dù là lừa mình dối người cô cũng muốn chạy trốn.
Nhưng cô không ngờ Lãnh Diệc Thần lại đuổi theo, còn tỏ vẻ áy náy bảo cô đừng khóc, áy náy? Ha ha, sao cô có thể gán từ này lên người anh ta chứ, đó rõ ràng chỉ là ảo giác của cô thôi, áo giác thôi, anh ta thật biết gạt người, để mình ngộ nhận anh ta yêu mình, ha ha ha ha ha…..
Ngoài cửa, Tu Mục nghe tiếng cười đau khổ này, bận tậm muốn xông vào ôm chặt lấy cô, an ủi cô, dù chỉ là một giây cũng được, nhưng hắn không có dũng khí đẩy cửa ra, hắn sợ mình sẽ dọa cô, cho nên hãy cứ ở bên cô như vậy đi, cứ như vậy cũng tốt.
Tiểu Ưu cười nhưng nước mắt lại vô thức chảy xuống khóe miệng, vị mặn biến thành chua xót, tiếng cười của cô cuối cùng biến thành tiếng khóc tỉ tê, thật lâu không ngừng, cô nhớ tới cái ôm của anh dưới gốc cây, ngực của anh thật ấm áp, đó là ấm áp cô thích nhất, nhưng ngày hôm nay anh đã cho người khác, cô không thể làm gì khác hơn, đành biến khỏi đó, cô cho là chỉ cần mình đi khỏi đó thì tất cả đau đớn sẽ biến mất, nhưng cô không ngờ bản thân lại không thể nào quên anh.
Nụ hôn đó là nụ hôn cuối cùng, cô chưa từng nghĩ anh sẽ còn hôn cô, nụ hôn của anh rất vội vã thậm chí mang theo nồng đậm sự chiếm hữu, cường thế, bá đạo, mạnh mẽ. Tiểu Ưu nhớ lại hình ảnh hai người kia dây dưa trên giường, cô dùng hết sức tát cho Lãnh Diệc Thần một cái tát, anh quay đầu sang hướng khác, trong mắt là khiếp sợ, không hiểu, đau lòng, cô ghét thấy vẻ mặt dối trá đó của anh, cho nên xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Lúc đi vào biệt thự cô gặp người phụ nữ kia, cô biết thân phận của mình trong lòng anh, thế thân, đồ thay thế, thì ra cô chỉ là một người thay thế thôi. Tướng mạo của người phụ nữ kia giống cô năm phần, nhất là đôi mắt, trong nháy mắt cô biết mình phải đi, bởi vì nữ chủ nhân chân chính đã trở lại.
Cô không dừng lại, thậm chí không nhìn vào đôi mắt tối tăm của người phụ nữ kia, bọn họ mới là trời sinh một đôi, mình chỉ là một người qua đường, dù Lãnh Diệc Thần giải thích gì với cô, nhưng cô biết mình không cần lời giải thích đó, bởi vì có giải thích thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể trở về như trước được.
Sáng hôm sau, Tiểu Ưu mang theo một đôi mắt sưng đỏ mở cửa phòng ra, ngoài ý muốn nhìn thấy bữa sáng đã được làm xong, mà người đàn ông kia đang nằm ngủ trên salon, Tiểu Ưu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, sợ đánh thức hắn, ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn người này, nếu không gặp anh, có lẽ cô đã ngất xỉu ở một nơi nào đó. Tiểu Ưu đi về phòng lấy một cái chăn lông vội tới đắp thêm cho hắn, cô thấy lông mi hắn chuyển động nhưng không tỉnh giấc, chắc anh ấy đã quá mệt mỏi, tối hôm qua ở cạnh mình cả đêm, người bình thường làm sao chịu nổi. Nhưng Tiểu Ưu không biết, Tu Mục vẫn luôn đứng trước cửa phòng cô cho đến sáng, cho nên mới buồn ngủ như vậy, nhưng dù thế, Tu Mục vẫn nhớ làm bữa sáng cho Tiểu Ưu rồi mới đi ngủ, trong mơ hắn thấy Tiểu Ưu mỉm cười với mình, đó là nụ cười rất hạnh phúc, làm cho tâm trạng của hắn rất tốt, cong môi, trên mặt đều là cưng chìu.
Tiểu Ưu vừa muốn đi tới bên cạnh bàn ăn, lại bị biểu cảm của Tu Mục làm cho ngây ngẩn, mặc dù hắn còn đang ngủ, nhưng khóe môi lại cong thành hình vòng cung, hắn đang cười! Chắc đang mơ thấy chuyện vui gì đó, Tiểu Ưu nghĩ vậy, tâm trạng không hiểu sao cũng tốt hơn.
Không hiểu sao Tiểu Ưu lại muốn sờ lên môi hắn, hình như đó là chỗ làm người ta vui vẻ, cô đưa một ngón tay thăm dò khóe môi Tu Mục, khi muốn chạm vào, đôi mắt đen như mực kia mở ra, Tiểu Ưu hoảng sợ nên tay vẫn còn đặt đó, không biết phải làm sao.
“Em dậy rồi.” Tu Mục với cô.
“Ừ.” Tiểu Ưu xấu hổ vì bị bắt tại trận, mặc dù cô không làm gì, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, nhảy nhót không ngừng.
Tu Mục nhìn chăn trên người, trong mắt là ý cười, hắn vừa muốn chạm vào tay Tiểu Ưu, lại bị Tiểu Ưu kinh hoảng né tránh.
“Tôi——.” Tiểu Ưu cúi thấp đầu không nhìn Tu Mục, cô muốn nói lại thôi, lúng túng không biết làm sao cho phải.
Trong mắt Tu Mục hiện lên vẻ thất vọng, trong nháy mắt lại biến thành nụ cười ấm áp: “Đi, nếm thử đồ ăn sáng tôi làm, thử xem có hợp khẩu vị của em không.”
Hắn phá vỡ bầu không khí lúng túng của hai người, ngồi dậy đi tới cạnh bàn, mời Tiểu Ưu ngồi xuống.
Tiểu Ưu gật đầu, nhanh chóng đi tới ngồi đối diện Tu Mục.
Bữa sáng rất phong phú, có xà lách và các món ăn vặt, cà phê, sữa bò, nước trái cây: “Đây đều do anh làm?!” Tiểu Ưu khiếp sợ nhìn Tu Mục chằm chằm.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của em sao?” Tu Mục cau mày, biểu cảm nghiêm túc.
“Ồ, không, không.” Tiểu Ưu vội vàng khoát tay sợ hắn hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Ý của tôi là anh làm rất ngon rất phong phú! Có thể mở nhà hàng được rồi!” Thôi rồi, cô lại bệnh nghề nghiệp nữa, luôn muốn mở nhà hàng.
“Ha ha ha…..” Tu Mục cười rộ lên: ‘Mở nhà hàng, ý này không tệ, sau này tôi sẽ cân nhắc thử.”
“Đừng, đừng, anh đừng nghe tôi, tôi nói bậy thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ưu đỏ bừng, nhìn cô như vậy, tâm trạng Tu Mục lại tốt hơn.
“Vậy nếm thử chút đi, xem có hợp khẩu vị không.”
“Được.” Tiểu Ưu gắp một miếng trứng chiên bỏ vào miệng, Tu Mục tỉ mỉ rót một ly nước trái cây cho cô: “Uống cái này nhé?”
“Được.” Tiểu Ưu gật đầu, đắm chìm trong thức ăn ngon Tiểu Ưu lập tức quên đi tất cả muộn phiền, chỉ có lúc này, cô mới được vui vẻ.
“Ăn từ từ.”
“À, được.”
Tu Mục quan tâm gắp cho cô một miếng cá hồi, Tiểu Ưu ăn vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Ưu, dáng vẻ khi em ăn rất đẹp.” Tu Mục vô tình nói một câu, Tiểu Ưu nghe xong thì thiếu chút nữa sặc.
“Sao vậy, có sao không?” Tu Mục khẩn trương đứng dậy đi tới sau lưng cô, vỗ lưng cho cô.
Một lát sau Tiểu Ưu há miệng nói: “Cám ơn anh, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ừ, em ăn từ từ, tôi đi nghe điện thoại.”
“Ừ, anh đi mau đi.”
Lúc sau Tu Mục trở lại: “Tiểu Ưu, tôi phải ra ngoài một chuyến, bệnh viện có một bệnh nhân cần cấp cứu, buổi tối em đừng chờ tôi, mệt thì đi ngủ trước đi, tôi sẽ gọi cơm bên ngoài giúp em, đây là chìa khóa nhà, em cầm trước.”
Tiểu Ưu không phản ứng kịp, Tu Mục đã nhanh chóng sắp xếp tất cả, y như Tiểu Ưu sẽ ở cùng hắn luôn vậy, hồi lâu Tiểu Ưu phản ứng thì Tu Mục đã đóng cửa lại, rắc rắc—–, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.
……..
Hôn lễ của Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu sẽ cử hành vào tuần này, Tiểu Ưu được Tần Hiểu Hiểu nhờ làm phù dâu, trước giờ Tiểu Ưu chưa từng làm phù dâu, đây là lần đầu tiên, cho nên Tiểu Ưu rất chăm chỉ??? chú ý chi tiết, sợ mình làm sai, Mân Mân trêu ghẹo nói: “Tiểu Ưu, em khẩn trương như chính em mới là cô dâu vậy!”
Mân Mân nói xong che miệng cười, mặt Tiểu Ưu đỏ lên, nóng lòng giải thích: “Em, em không có.”
“Ha ha ha ha….” Mân Mân cười lớn, lần này ngay cả Tần Hiểu Hiểu mới thay áo cưới đi ra cũng cười theo: “Tiểu Ưu, chờ khi em làm cô dâu, chị để Tiểu Manh làm phù dâu cho em nha.”
“Đúng, đúng đúng, còn có Tiểu Đậu Đỏ nhà chị, cũng cho em mượn luôn.” Mân Mân lại trêu ghẹo đầy mặt nói.
Mấy cô gái nói cười không ngừng, thợ trang điểm tới: “Bảo bối Hiểu Hiểu, cô nhớ tôi không, ha ha, tôi đoán cô nhất định nhớ tôi, bởi vì tôi cũng rất nhớ cô đấy!” Người này, là thợ trang điểm Lan Hoa Chỉ lần trước của Tần Hiểu Hiểu – Lý Ngang, Tiểu Ưu và Mân Mân thấy hắn thì thiếu chút đã rớt cằm.
Tần Hiểu Hiểu nghiêng đầu, cười khan mấy tiếng, cô có thể nói không sao? Người này, da mặt có dày quá hay không? Trên trán cô trượt xuống ba vạch đen, mặc dù cô chưa từng nhớ Lý Ngang, nhưng tình huống lúc này, không nói thì ổn hơn, bởi vì cô lo nếu hắn không hài lòng thì sẽ biến cô thành ‘cô dâu hot nhất lịch sử’, vậy sẽ làm tất cả mọi người cả đời khó quên.
Lý Ngang thấy Tần Hiểu Hiểu, lòng tràn đầy vui mừng chạy tới, nhưng vẫn không quên cho hai người kia một nụ hôn gió: “Được rồi, bảo bối Hiểu Hiểu, chúng ta đi trang điểm đi, hôm nay tôi muốn biến cô thành cô dâu xinh đẹp nhất.”
Tần Hiểu Hiểu vui vẻ cười một tiếng, Lý Ngang bắt đầu tô vẽ lên mặt cô, dáng vẻ kia không biết có bao nhiêu chuyên nghiệp, lần này Tiểu Ưu và Mân Mân hoàng toàn sợ ngây người, khó trách Nhậm Thiên Dã lại để người này trang điểm cho Hiểu Hiểu, người này tuyệt đối là thần hoặc đại thần, chắc luôn.
Không quá nữa tiếng, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện, Lý Ngang rất hài lòng với kiệt tác của mình, vòng tới vòng lui quanh Tần Hiểu Hiểu, làm hai người phụ nữ sau lưng choáng váng đầu óc, Lý Ngang ngừng lại: “Được rồi, lần này đến lượt hai người.”
Tiểu Ưu và Mân Mân còn chưa kịp phản ứng, Lý Ngang đã chạy tới trước mặt bọn họ, hắn cẩn thận quan sát dung mạo của hai người, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, hai người khẩn trương nuốt nước miếng, có chút không chịu nổi cái nhìn chăm chú này, nếu là một người đàn ông bình thường thì cũng thôi đi, nhưng đây là một nam cô, hai người không xấu hổ mới lạ ấy.
Mấy phút sau Lý Ngang vỗ tay một tiếng: “Ok, hai người cũng không tệ lắm, nhưng vẫn cần tôi vẽ tỉ mỉ chút, tin tưởng sau khi trang điểm, ngay cả ba mẹ hai người cũng không nhìn ra hai người.”
Tiểu Ưu nghe xong vô cùng khẩn trương lùi về phía sau, Mân Mân cảnh giác nhìn Lý Ngang, nhưng Lý Ngang giống như không nhìn thấy nắm tay đè Tiểu Ưu ngồi xuống: “Ngồi đi.”
Tại sao lại là tôi, Tiểu Ưu nước mắt đầm đìa, quay đầu thấy Mân Mân đưa tay cổ vũ, vì Tiểu Ưu còn trẻ, làn da rất tốt, Lý Ngang rất hài lòng với làn da của Tiểu Ưu, còn lấy tay bấm một cái, làm mặt Tiểu Ưu đỏ lên, qua mười lăm phút, trong gương xuất hiện một gương mặt vô cùng đáng yêu, Tiểu Ưu nhìn ngơ ngác, đây, đây là mình sao, cô khó tin sờ lên má, Lý Ngang tự tin cong môi: “Sao hả, tôi đã nói rồi mà, qua bàn tay ma thuật của tôi, bây giờ cô đã biến thành tiên nữ hạ phàm.”
Nhạo báng xong, hắn lại trang điểm cho Mân Mân, tuy tuổi Mân Mân đã lớn, nhưng da được bảo dưỡng rất tốt, cho nên trang điểm cũng nhanh, hơn nữa khuôn mặt Mân Mân tương đối lập thể, chỉ trang điểm một ít, khuôn mặt Ngự Tỷ đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Ba cô cũng rất hài lòng với tài nghệ của Lý Ngang, còn hắn thì lại vui vẻ chọc ghẹo bọn họ, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị mở ra, nụ cười của bốn người lập tức tắt ngấm, Tiểu Ưu và Mân Mân không thể ngờ bọn họ lại gặp người mình không muốn gặp nhất.
Kim Thuẫn và Lãnh Diệc Thần đi sau lưng Nhậm Thiên Dã, ba người mặc tây trang màu đen thẳng thớm, làm nổi lên khí chất cao quý bất phàm, Nhậm Thiên Dã đi đầu giống như vua, làm Lý Ngang muốn tìm chỗ chui vào, hắn cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống, muốn lập tức biến mất trong không khí, vì bàn tay của hắn đã ăn gan hùm mật gấu mà khoác lên vai Tần Hiểu Hiểu. (ha ha ha)
Tần Hiểu Hiểu thấy Nhậm Thiên Dã đi tới, trong mắt là nhu tình như nước, đó là ánh mắt của những người yêu nhau, Tần Hiểu Hiểu đi lên ôm lấy anh, Nhậm Thiên Dã cưng chìu vuốt tóc cô: “Chuẩn bị xong hết chưa, cô dâu xinh đẹp nhất của đời anh.”
“Xong rồi.” Tần Hiểu Hiểu vui sướng gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự hạnh phúc, cô đưa tay chỉnh lại âu phục cho anh, như đang làm nhiệm vụ của một cô vợ, Nhậm Thiên Dã lại càng hài lòng với biểu hiện của Tần Hiểu Hiểu, trong mắt đều là vui vẻ, anh muốn trực tiếp nhảy qua phần hôn lễ, nhảy đến phần động phòng, đó là điều anh muốn nhất bây giờ.
Hai người thân mật làm cho năm người khác tỏ ra quái dị, Tiểu Ưu hâm mộ, nhưng khi đối mặt với Lãnh Diệc Thần thì lập tức tránh đi, Mân Mân nhìn bọn họ bằng đôi mắt chúc phúc, nhưng khi đối mặt với Kim Thuẫn thì đôi mắt lại trở nên thâm thúy, lập tức lạnh mặt, cho nên bây giờ tình huống của bốn người vô cùng lạnh lẽo, chỉ có Lý Ngang không rõ chuyện bên trong còn đang không ngừng ca thán, nhưng không ai gia nhập vào hội tám của hắn.
Thì ra bọn họ là phù rể của Nhậm Thiên Dã, nghe nói Kim Thuẫn cố ý chạy từ ngoài thành phố về, bây giờ chỉ còn mấy phút nữa thì hôn lễ sẽ bắt đầu, bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi hòa hợp, hay sẽ ‘khúc chung nhân tán’ đây……