Lãnh Thương tức giận quát. Phi Yên cũng đã suy nghĩ tới việc sẽ bị phản đối, nên vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng yêu.
"Phụ thân, mẫu thân ! Hai người nhất định phải tin tưởng Yên nhi !"
"Bên ngoài vô cùng hung hiểm, con đừng nghĩ sẽ giống như trong phủ, còn có người yêu thương con !"
Lãnh Thương cũng ngầm tán thành lời nói của thê tử. Yên nhi mới bao nhiêu tuổi ? Đáng yêu như vậy, ra ngoài không biết sẽ bị biến thành cái dạng gì. Nhưng xét cho cùng, hắn cũng là một người biết suy nghĩ. Phi Yên đã có thể tu luyện, nếu như luôn ở trong phủ..
"Có thể cho hộ vệ đi cạnh tiểu Yên nha ~ Sẽ không có nguy hiểm đâu mà. Người của phụ thân có lẽ cũng rất lợi hại nha. Y như phụ thân vậy ~"
Lãnh Thương vừa nghe vừa gật đầu. Phi Yên biết mình đã vuốt mông ngựa vô cùng thành công, không khỏi tủm tỉm cười.
Tiếp tục nịnh hót thêm vài câu, kết hợp với lừa gạt, dụ dỗ bằng gương mặt vô cùng đáng yêu, hai ngày sau, Phi Yên đã được cho phép ra bên ngoài Mộc Lãng thành lịch làm một thời gian, đi kèm là hai nữ nhân khá có năng lực
"Ngươi tên gì ?'' Rõ ràng là giọng tiểu hài tử, cố tình tỏ ra nghiêm túc, nghe thế nào cũng thấy vô cùng buồn cười
"Nô tỳ tên Mộc Linh" Không tồi, là một ma pháp sư mộc hệ, ngũ cấp trung kỳ. Lại còn rất vừa mắt.
"Còn ngươi ?"
"Nô tỳ tên Khanh Tước" Là một chiến sĩ, thất cấp sơ kỳ.
"Ngươi biết y dược ?" Phi Yên đột nhiên hỏi. Nàng ngửi thấy trên người Khanh Tước mùi dược, rất nhẹ, nhưng tuyệt đối là mùi thảo dược tươi mới. Mà trùng hợp khi còn là đặc công, nàng từng học về y dược trung đông, châm cứu, thậm chí là còn rất chuyên sâu.
Khanh Tước cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy tiểu chủ tử đoán ra được, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lại thêm vài phần cung kính : "Dạ, chủ tử sợ người bị thương nên đặc biệt chọn nô tỳ đi cùng. Nô tỳ quả thực biết một chút y lý, đan dược"
Phi Yên bĩu môi. Một chút ? Có quỷ mới tin.
"Hai ngươi đã là người của ta, từ bầy giờ liền không còn là người của phụ thân ta, lại càng không phải của Lãnh gia, rõ chưa ?" Không phải là có ý xấu, nàng chỉ muốn người bên cạnh, tuyệt đối trung thành.
Hiển nhiên hai người bị khí thế đột nhiên phát ra từ Phi Yên làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cung kính, trung thành đáp : "Vâng, thưa chủ tử"
Phi Yên hài lòng gật đầu, nhún người nhảy lên xe ngựa mà phụ thân đã chuẩn bị sẵn. Mộc Linh cũng lên theo, còn Khanh Tước thì đánh xe. Dù gì Khanh Tước cũng là một chiến sĩ, thể lực so với ma pháp sư đương nhiên khác biệt.
Xe ngựa khá rộng rãi, bốn người ngồi cũng rất thỏa mái, huống chi bây giờ chỉ có hai. Phi Yên nhắm hờ mắt, nhưng tinh thần lực lại kẽ đảo phù giới chỉ mà phụ thân đưa cho.
Phù giới, kỳ thực là một loại phù triệu đặc biệt, không dùng để hỗ trợ công kích mà là để chứa đồ. Trên loại phù triệu này được khắc một loại ma trận không gian, kích thước lớn nhỏ tùy theo cấp bậc của phù sư.
Trữ vật giới chỉ cũng giống như phù giới chỉ, nhưng chất lượng khác xa nhiều lắm. Phù giới chỉ thì bất cứ ai cũng có thể để và lấy đồ từ bên trong ra, nhưng trữ vật thì chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng, người ngoài cũng không thể xen xét được, trừ phi là chủ nhân của giới chỉ chết hoặc tinh thần lực cạn kiệt. Trữ vậy giới chỉ, phụ thân cùng gia gia mỗi người chỉ có một cái, trong phủ còn vài chiếc nữa, lần lượt là một quả nhẫn, một khối ngọc và một cây trâm. Đến Lãnh Kỳ - thiên tài của Lãnh gia còn không có quyền sở hữu thì làm sao đến lượt nàng. Mà Phi Yên cũng chẳng quan tâm. Đợi đến khi nàng có thực lực, vài đồ lẻ như vậy có khi cũng ngứa mắt.
Khối thân thể còn khá yếu, cho nên vừa lăn lộn một chút đã mệt mỏi, Phi Yên liền nhắm đôi mắt lại, trực tiếp ngủ. Có một ma pháp sư ngũ cấp và một chiến sĩ thất cấp ở đây, còn sợ gì nữa ? Trong cả Mộc Lãng Thành này, Lãnh gia chính là thế lực mạnh nhất. Vài gia chủ của gia tộc nhỏ thực lực còn chưa tới bát cấp đâu.
"Chủ nhân....chủ nhân..."
Âm thanh vang vọng từ sâu trong trí óc khiến Phi Yên tỉnh giấc, cảnh giác nhìn xung quanh. Mộc Linh hơi nghiêng người ở bên cạnh, đôi mắt khép hờ. Xe ngựa nhẹ lắc lư, vô cùng êm ái...
"Chủ nhân..."
"Ai ?"
Phi Yên như đang hỏi, lại như tự hỏi. Mộc Linh mở mắt, khó hiểu nhìn nàng. Nàng nhẹ lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, nhưng trong nội tâm không khỏi rối loạn. Nàng cố gắng dùng tinh thần lực áp chế đi những âm thanh quái quỷ đó, nhưng mà...
"Chủ nhân a...~ Sao người không trả lời tiểu Vũ"
"Chủ nhân..."
"Rốt cuộc ngươi là cái gì ? Ngươi ở đâu ? Trong cơ thể ta ?"
Phi Yên thử dùng suy nghĩ để trao đổi với "thứ đó". Quả nhiên "thứ đó" nghe thấy được, âm thanh quỷ dị lại vang lên "Chủ nhân quyên Tiểu Vũ rồi sao ? Tiểu Vũ quả thực rất nhớ chủ nhân ~ Tiểu Vũ.."
"Dừng !" Phi Yên bực tức ngắt lời. "Trả lời câu hỏi của ta." Âm thanh kỳ quái lại mang theo vài phần uất ức vang lên "Ta chính là Tiểu Vũ của chủ nhân a ~ Chẳng lẽ chủ nhân ngủ say vài trăm năm liền quên mất tiểu Vũ sao ?"
"Ta ? Chủ nhân của ngươi ?" Phi Yên thắc mắc "Thực có chuyện như vậy ? Uây, ngươi đâu rồi..cái gì a..đúng rồi, tiểu Vũ, ngươi đâu rồi a ?
Âm thanh nhỏ bé vang lên : "Chủ nhân, người..bây giờ còn rất yếu a. Tiểu Vũ dùng sức mạnh của mình cũng chỉ kéo dài được một chút thời gian nói chuyện cùng người. Chủ nhân, người nhất định phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa. !"
Âm thanh dần biến mất, hòa tan vào trong linh thức. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, rất quen thuộc, nhưng lại không biết nguyên do...