Vẻ mặt của Tống Chí Mai cũng không khỏi trở nên hơi kích động, bây giờ Tề Đẳng Nhàn nắm đại quyền trong tay, có thể thực hiện lời hứa rồi!
Nhưng lúc này Giang Sơn Hải đã lấy lại được sức lực, hét lớn: “Tao phản đối!”
Ông ta lại bò dậy khỏi mặt đất.
“Tao phản đối! Tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải! Ha ha ha…”
Advertisement
“Tao là đà chủ, ha ha ha ---”
“Bọn mày đều phải nghe theo mệnh lệnh của tao, tao là đà chủ, tao là đà chủ!”
Sau khi Giang Sơn Hải bò dậy thì khua tay múa chân cười lớn, như điên như dại.
Khách khứa có mặt cũng phát ngốc, Giang Sơn Hải đây là bị làm sao vậy, đột nhiên biến thành như thế này, mất trí hóa điên rồi sao?
Tề Đẳng Nhàn hơi chán ghét nhìn ông ta một cái, hắn có lòng thương cảm kẻ yếu, nhưng người như Giang Sơn Hải, căn bản không xứng đáng nhận được lòng thương cảm của bất kì ai.
Vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, nhân cách cũng đã hoàn toàn vặn vẹo, trong thiên hạ này, đã không có gì là không thể bị ông ta lợi dụng làm quân cờ.
Giang Sơn Hải nhìn mọi người, ha ha cười lớn mà nói: “Hôm nay tao cuối cùng cũng lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, bọn mày thấy tao, còn không mau quỳ xuống khấu đầu?”
“…”
Mọi người nhìn Giang Sơn Hải điên dại, không nói lời nào.
Giang Sơn Hải khua tay múa chân vừa chạy vừa nhảy cẫng lên: “Ô hô, tao thành đà chủ rồi, tao thành đà chủ rồi…”
Tề Đẳng Nhàn hơi khẽ lắc đầu, hướng về phía đám thành viên Long Môn bên dưới, xua tay một cái, để cho bọn họ chừa ra một lối đi.
Cho dù Giang Sơn Hải đây là thật sự phát điên rồi, hay là giả điên giả dại để bảo toàn tính mạng, thì ông ta cũng đều đã xong đời rồi, đời này cũng không còn cơ hội bò dậy nữa.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn đến đây, không khỏi thở dài xa xăm, nói sao đi nữa thì Giang Sơn Hải cũng là cha ruột của cô, biến thành bộ dạng này, khiến trong lòng cô vẫn là có vô vàn thương tiếc lẫn bùi ngùi.
Có điều, cô cũng không thể thương hại Giang Sơn Hải.
Bởi vì, Giang Sơn Hải đi đến bước đường này, hoàn toàn là do ông ta tự mình chuốc lấy.
Người đàn ông đó đã hoàn toàn bị quyền lực khiến cho đầu óc mê muội, vì thế mà không tiếc bất cứ thứ gì.
Nếu như ông ta đã thật sự phát điên rồi, đắm chìm trong giấc mộng lên làm đà chủ, đối với ông ta mà nói, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt…
Tống Chí Mai nhìn tới đây cũng là không khỏi lắc đầu, mặc dù bà ta và Giang Sơn Hải cạnh tranh kịch liệt, nhưng chấp niệm này đối với bà ta, cũng không nặng giống như đối với Giang Sơn Hải.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái rồi đứng dậy đuổi theo, mặc dù ngoài miệng đã nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Giang Sơn Hải vô tình, cô lại không thể vô nghĩa, dẫu sao cô cũng là con gái ông ta.
“Giang Khuynh Nguyệt thế nhưng là một cô gái có tình có nghĩa.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi hắn phục hồi lại tinh thần, thấy Tống Chí Mai vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng ho khan này, đều vội vàng chuyển ánh mắt đến trên người hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Mặc dù tôi là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, nhưng cũng chưa quen thuộc với công việc của Long Môn. Cho nên, tôi muốn tuyên bố một chuyện ở đây!”
“Tôi muốn mời nữ sĩ Tống Chí Mai, thay mặt tôi nắm giữ quyền lực của đà chủ, dẫn dắt Long Môn Thượng Hải.”
“Sau này, mệnh lệnh của nữ sĩ Tống Chí Mai, cũng giống như mệnh lệnh của tôi, tất cả đệ tử Long Môn cần phải nhớ cho kỹ!”
Những thành viên Long Môn kia lập tức chắp tay lại, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Khóe miệng Tống Chí Mai cũng không khỏi nở ra một nụ cười châm biếm, mặc dù không thể chân chính lên làm đà chủ, nhưng mà, lấy chức vụ phó đà chủ, thay mặt đà chủ sử dụng quyền lực, vậy cũng không khác gì làm đà chủ chân chính rồi.
Cái mà bà ta mong muốn, chính là thứ quyền lực này, chứ không phải là một cái danh tiếng.