Lục Chiến Long đột nhiên đứng dậy, nhưng Nghiêm Mộc Long nhẹ nhàng ấn công tắc một cái, dòng điện mãnh liệt lập tức xuyên qua toàn thân Lục Chiến Long, khiến anh ta chấn động đến mức không khỏi gầm lên một tiếng, sau đó ngã rầm xuống đất, cơ thể co giật liên tục...
"Quả nhiên đã đến!"
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn, Nghiêm Mộc Long híp hai mắt, cười lạnh.
Cô ta đã liên tiếp chịu đựng sự khiêu khích của Tề Đẳng Nhàn, điều cô ta chờ đợi chính là thời khắc hôm nay, cô ta cũng có thể hào phóng thừa nhận, nếu một mình chiến đấu thì tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời chậm rãi đi đến. Thân hình anh bị mặt trời kéo rất mảnh khảnh.
Ở trên người anh có một sự bình tĩnh xưa nay chưa từng thấy.
Nghiêm Mộc Long bình tĩnh nói: “Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép hành động!”
Advertisement
"Rõ!"
Khoảng hơn chục chiến sĩ tinh nhuệ vác theo súng trên vai, đạn đã lên nòng đồng thanh đáp lại.
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Quả nhiên, các người đang đợi tôi!"
Nghiêm Mộc Long nói: “Không có cách nào, người muốn anh chết thật sự quá nhiều.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn liếc qua chiếc xe bị người xúm lại kia. Anh biết Lục Chiến Long nhất định đang ở trong xe.
"Còn một người nữa đưa? Triệu Đồ Long ngu xuẩn kia đâu?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Chờ lát nữa anh sẽ biết thôi!" Nghiêm Mộc Long bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cười với Tạ Cuồng Long, nhe răng nói: "Ông em, định động thủ với đại ca à?"
Tạ Cuồng Long nói: "Hôm nay, anh nhất định phải chết."
Hai người đứng tách ra, một trái một phải, tiến về phía trước.
Trong số năm con rồng ở Hoa Quốc, con nào không phải là tồn tại đỉnh thiên lập địa, chinh chiến một phương? Nhưng vì một người mà họ đã chọn liên thủ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn hai người đứng hai bên, vẻ mặt bình tĩnh, chân trước chạm nhẹ xuống đất, tiến về phía trước, vẽ nửa vòng rồi vững vàng hạ xuống, cánh tay phải uốn cong ra ngoài, cánh tay trái siết chặt gần bụng dưới.
Một cuộc chiến sinh tử, không cần phải nói nhiều lời.
Khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn khai quyền, Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long cảm giác được một loại khí chất hoàn toàn khác, hoặc nói là khí tức thuộc về con người này quá mạnh, đã xảy ra một loại biến chất kỳ diệu nào đó! Đây chính là lực lượng tinh thần và tâm linh, loại lực lượng này đã có thể sánh ngang với Phật giáo và Đạo giáo chân chính!
"Thật là một quyền đáng sợ, may mắn là tôi không liều mạng giao thủ với anh ta, nếu không, nhất định sẽ bị đánh chết." Một tia lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Nghiêm Mộc Long, nhưng cũng không hề sợ hãi, hai tay cũng dang ra không giống đôi tay người tập võ triểu khai tư thế.
"Sau khi anh ta luận võ với tôi lại có tiến cảnh đáng sợ! Người này không thể giữ lại, nếu không, sau này đuôi to khó vẫy." Tạ Cuồng Long cũng khiếp sợ trong lòng, đồng thời, sát ý càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Vào lúc hai người bị quyền ý của mình làm cho sửng sốt, Tề Đẳng Nhàn đã đột ngột ra tay!
Một chọi hai, đặc biệt là đối đầu với hai cao thủ như vậy, đương nhiên không thể thất bại, nhất định phải nắm bắt cơ hội! Cách tốt nhất là đột ngột dùng đấu pháp thật nhanh giết một người trước, như vậy mới có thể duy trì cơ hội chiến thắng lớn nhất!
"Vèo!"
Khi Tề Đẳng Nhàn vừa giẫm xuống đất, giày cũng không còn chịu được lực nữa mà nổ tung trong tích tắc!
Trên sàn bê tông lưu lại hai vết trắng, bóng dáng của anh đã biến mất, đang lao về phía trước!
Không thể nhìn ra nó là hình rồng hay hình ngựa, nhưng nó mang lại cho người ta ấn tượng rằng chỉ có một chữ - nhanh!
Cho dù dùng nhãn lực của Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long cũng khó có thể bắt kịp động tác của anh, nhưng công phu của hai người đã thâm nhập vào tận xương tủy, có thể nói mỗi lỗ chân lông, từng sợi lông trên cơ thể đều giống như một con mắt.