Trần Ngư cũng nói: "Tôi cũng mong như vậy."
Tề Đẳng Nhàn khẽ thở dài, chắp tay chào về phía xa, chậm rãi nói: "An giấc ngàn thu!"
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cũng không khỏi thở dài, một người ngay thẳng như Lục Chiến Long đã phải chịu đựng sự bức hại như vậy, để cứu anh ấy, Tề Đẳng Nhàn cũng bị buộc tội đủ để nghiền nát một ai đó.
Họ đều là những người muốn làm cho vùng đất đó tốt đẹp hơn nhưng vùng đất đó hiện nay không thể chứa đựng được họ nữa.
Advertisement
Nhưng họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết, muốn thay đổi mọi thứ.
Thế giới này cũng vì những người này mà có thể có thêm nhiều màu sắc sặc sỡ hơn.
Sự xúc động cô ấy nhận được cũng mang đến cho cô nhiều suy nghĩ mới chưa từng có trong lòng.
Có lẽ, Trần gia cũng phải thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, những người như Tề Đẳng Nhàn và Lục Chiến Long rất có thể sẽ xuất hiện ở Nam Dương.
Khi làn sóng khao khát sự công bằng và chính nghĩa bao phủ lại đây thì đặc quyền không gì khác hơn là một con tàu bị đạn bắn cho thủng lỗ chỗ.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư khởi hành đến phía bắc của Ngọc Thạch quốc.
Khi đặt chân đến thành phố Quang Dương, đặc khu phía bắc Myanmar, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khả năng cảm nhận của hắn vượt xa người bình thường, đặc biệt là giác quan thứ sáu.
Vừa xuống máy bay, hắn đã cảm thấy thành phố này nồng nặc mùi mưa máu gió tanh kinh tởm.
Để tránh gây sự chú ý, Trần Ngư cố ý cải trang, dù sao nhan sắc cô cũng hút mắt người nhìn.
Lực lượng vũ trang địa phương của Quang Dương lớn mạnh, muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện cướp giật trên đường phố.
"Cô chọn được chỗ ở chưa?". Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi Trần Ngư, trước nay cô đều làm việc quy củ.
Trần Ngư quay lại, ngẩn người một lúc rồi sửng sốt nói: "Ôi không được!".
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: "Cô định ở khách sạn à? Khách sạn ở đây không an toàn, lúc nào cũng có người xông vào cướp bóc".
Trần Ngư nói: "Vậy tôi với anh ở chung một phòng, vừa lòng tên gian xảo như anh rồi chứ gì?".
Tề Đẳng Nhàn khinh khỉnh trả lời: "Tôi muốn làm bạn bè với cô, cô lại muốn làm vợ tôi? Còn khuya.".
Trần Ngư đối với những lời này chỉ mỉm cười, bản lĩnh trả đũa của loài cún quả thật là số một thế giới.
"Được được được, không trêu anh nữa. Trước khi tới đây tôi đã liên lạc với Trần Tiên Hà rồi, người của ông tahẳn là ở bên ngoài rồi". Trần Ngư cười nói.
"Không phải cô định gây sự với Trần Tiên Hà sao? Gặp nhau như vậy mà không sợ à?". Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi.
"Có cao thủ số một thế giới như ngài bên cạnh thì tôi còn sợ gì chứ? Nếu chỉ vì chút chuyện cỏn con như này mà sợ hãi, chẳng phải quá nhát gan à?". Trần Ngư vừa cười vừa nói, tranh thủ ôm lấy cánh tay Tề Đẳng Nhàn, bày ra tư thái âu yếm thân mật.
Trần Ngư cải trang, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng phải cải trang, hắn ở Trung Quốc gây ra chuyện lớn như vậy, phải ẩn mình cẩn thận.
Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, dáng dấp như đôi tình nhân.
Rất nhanh, hai người đã lên chiếc xe do Trần Tiên Hà phái tới đón.
"Trần gia không nể mặt cô là đại tiểu thư, không cho gia nhân tiếp đón cô sao?". Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bèn hỏi.
"Đa số bọn họ không biết mục đích tôi tới đây, nên muốn quan sát thái độ của tôi trước, chẳng có gì lạ". Trần Ngư nhàn nhạt trả lười.
Tề Đẳng Nhàn không biết nên lấy làm tự hào hay nói cô có dã tâm, chẳng nhẽ có hắn bên cạnh, cô có thể tung hoành khắp năm châu bốn bể?
Rất nhanh, hai người được đưa đến nơi ở. Trần Tiên Hà từ đầu đến cuối đều không lộ diện, chỉ sai thuộc hạ nói với Trần Ngư rằng anh có việc bận, khi nào rảnh rỗi sẽ tới chào hỏi hai người.
Điểm đến cũng coi như không tệ, toà nhà hai tầng xây dựng theo phong cách phương Tây, đầy đủ tiện nghi, bài trí đẹp mắt, không khiến người ở cảm thấy khó chịu.