Tề Đẳng Nhàn theo sau Trần Ngư rời khỏi biệt thự của Trần Tiên Hà.
Sau khi hai người họ rời đi, Mạc Khang mới lên tiếng hỏi: "Ông nhờ tôi đến đây chỉ để thị uy với một cô gái sao?".
Sắc mặt Trần Tiên Hà trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Mạc Khang tướng quân chắc là đang nói đùa. Nào phải cô gái ngây thơ gì, con bé đó là một trong những người nắm giữ quyền lực lớn nhất của tập đoàn Nam Dương Trần thị đấy".
Mạc Khang không khỏi giật mình: "Cô ta? Một người phụ nữ sao? Cô ta thật sự nắm giữ quyền lực to lớn trong Trần thị à?".
Advertisement
Trần Tiên Hà gật đầu, nói: "Cô ta sẽ không đến đây một cách vô ích. Lý do cô ta tới hẳn là muốn làm lung lay địa vị của tôi".
Mạc Khang thắc mắc hỏi: "Không phải hai người đều là con cháu Trần gia sao?".
Trần Tiên Hà giải thích: "Tuy tôi là con cháu Trần gia, nhưng tôi chưa bao giờ muốn đi theo con đường của bọn họ. Thời thế hiện tại đang muốn chống đối Trần gia, đi theo họ chỉ có tự tìm đường chết. Cho nên tôi hợp tác cùng người Hoa Quốc, tạo dựng chỗ đứng ở đất nước này".
Trần Tiên Hà vốn được Trần gia sai tới Hoa Quốc giải quyết vấn đề nguồn cung đá thô, nhưng sau khi ông ta nắm giữ nguồn tài nguyên đá thô khổng lồ đã nảy ra mưu tính.
Dựa vào việc có được nguồn tài nguyên khai thác khổng lồ, có Mạc Khang giúp đỡ, cứ thế ông ta một bước lên mây, chẳng phải làm đầu gà còn sung sướng hơn đuôi phượng sao?
"Không phải quan hệ giữa Trần gia với Hoa Quốc trước giờ vẫn rất tốt hay sao?". Mạc Khang dẫu sao cũng là một tên lạc hậu, không nắm bắt được tình hình.
"Đó là quá khứ rồi. Hiện giờ tình hình trong nước bất ổn, nhiều ông lớn nghĩ Trần gia không thể giữ được Nam Dương Trần thị, nguồn tài nguyên to lớn như vậy hẳn là phải thuộc về bọn họ".
Mạc Khang vẫn chưa hiểu nổi, nói: "Chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?".
Trần Tiên Hà cười lớn: "Haha, không nói chuyện này nữa. Hôm nay làm phiền tướng quân Mạc Khang đây đích thân đến, tôi đành mời cậu đi đánh bạc. Thua thì tính cho tôi, thắng thì cho cậu hết!".
Mạc Khang nghe xong không khỏi bật cười: "Không tệ không tệ".
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư đã đi rất xa.
Trần Ngư có chút bực bội, nói: "Tôi tưởng cho anh thấy mặt Trần Tiên Hà anh liền đánh chết ông ta. Không nghĩ ông ta lại dám mời Mạc Khang đến!".
Tề Đẳng Nhàn sững người, hoá ra Trần Ngư không gây sự với Trần Tiên Hà vì muốn hắn ra tay giết ông ta.
Nghĩ mà xem, nếu hắn không sử dụng vũ lực đáng sợ như vậy mà dùng mưu lược của mình thì điều đó chẳng phải là quá xa vời sao?
Giết chết Trần Tiên Hà chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, nhưng trong loại chuyện này, người thắng là vua, Trần Ngư không quan tâm đến lời bàn tán.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô nàng Trần Ngư này càng ngày càng to gan, đến mức âm mưu đặt bẫy hắn.
Nếu hôm nay Mạc Khang không có mặt, chỉ e cô lập tức đập bàn, chỉ tay thẳng vào mặt Trần Tiên Hà chửi một tràng khiến ông ta không ngóc đầu lên được.
Trong tình thế như vậy, Trần Tiên Hà chắc chắn sẽ sai người động thủ, Tề Đẳng Nhàn dĩ nhiên không thể để cho ông ta toại nguyện.
Hắn đã ra tay thì Trần Tiên Hà có mười cái mạng cũng không sống nổi.
May mắn hôm nay có Mạc Khang, Trần Ngư thấy xung quanh có nhiều súng, tự biết bỏ ý định gây sự.
Chẳng trách hôm trước Trần Ngư nói cô là Hang Vũ, Trần Tiên Hà là Lưu Bang.
Hoá ra, Trần Ngư muốn hắn đợi cô đập vỡ cốc ra hiệu thì nhanh chóng lao lên giết Trần Tiên Hà.
Trần Ngư cười hì hì nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Võ công anh cao cường như vậy, không dùng đến thật lãng phí. Anh đừng giận, cùng lắm thì tôi cho xem chân*".
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên muốn đánh cô.
Trần Ngư suy tư hỏi: "Trần Tiên Hà đề phòng tôi, chúng ta buộc phải tìm cách khác thôi. Anh nghĩ nên mua chuộc Mạc Khang như thế nào? Lũ quân phiệt này chỉ cần tiền, còn lại không quan tâm. Huống chi Trần gia có thể chống lưng cho hắn, làm sao so được với Trần Tiên Hà yếu thế kia?".
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, nói: "Cô đã nghĩ ra rồi thì cần gì hỏi tôi?".
Trần Ngư bật cười: "Anh giận rồi à? Không muốn chơi tiếp sao?".
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô ta là người mặt dày nhất hắn từng gặp.