Lúc đến thành phố Trung Hải, Trần Ngư khiến người khác ngỡ cô như tiên nữ giáng trần, hiện giờ đã quen biết, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô chỉ thấy xấu xa đê tiện, khùng điên, nói nhiều.
"Cô có biết trông cô bây giờ khiến người ta không muốn lại gần không?". Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc.
"Thế này thì sao?", Trần Ngư bỗng tháo kính cầm trên tay, nhướn người, đặt tay lên môi mình.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ bụng, A Di Đà Phật, trên mạng nói người hay đeo kính là người thích tán tỉnh, quả là sự thật.
Advertisement
Trần Ngư cười nói: "Chẳng nhẽ anh là người bạn trai ấm áp nhất thế gian trong truyền thuyết à?".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Mua chuộc Mạc Khang không phải khó, chẳng qua không thể tin tưởng hoàn toàn lũ quân phiệt. Cô phải cẩn thận, không chừng anh ta phản bội cô".
Sự sắp xếp hôm nay của Trần Tiên Hà đã dập tắt ý định gây sự trước đó của Trần Ngư.
Cô muốn mượn võ công cao cường của Tề Đẳng Nhàn dứt khoát giết chết Trần Tiên Hà, sau đó dùng thân phận đại tiểu thư Trần gia đầy quyền lực uy hiếp người nào phản đối cô.
Nhưng hôm nay có mặt Mạc Khang, nhiều người nhiều súng, Tề Đẳng Nhàn có thể hành động thuận lợi, nhưng đối mặt với lực lượng vũ trang địa phương được trang bị vũ khí thì không thể nói trước được.
Tình huống này vô cùng khó khăn, Trần Ngư không muốn mạo hiểm, dù sao hiện tại không cần thiết diệt trừ Trần Tiên Hà.
Đường phố Quang Dương vô cùng hỗn loạn, không thể so sánh với Myanmar, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe nhỏ chở quân nhân đi qua.
"Nam Dương không tốt hơn so với nơi này là bao, nhưng so với việc đi đâu cũng gặp công an thì vẫn tốt hơn nhiều". Trần Ngư nói.
Thành phố Quang Dương là thiên đường tội phạm, cướp giật trộm cắp dễ dàng thấy ở mọi nơi, song đều nhỏ nhỏ, không đáng nhắc đến. Đáng sợ nhất là nhóm tội phạm do hai tập đoàn n Đặc và Vạn Thịnh, giết người uống máu, chiếm đoạt tài sản, chuyện ác gì cũng dám làm.
Trần Ngư dừng lại trước một cửa hàng đá quý nhỏ, hỏi: "Anh có hiểu về ngọc không?".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không"
Trần Ngư nhìn mặt bàn bày đầy đá quý. Những khối có vết rạn nứt trên bề mặt, lờ mờ nhìn thấy vết nứt ở chính giữa bên trong, còn thấy màu xanh nhàn nhạt.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn thấy có khách tới thì vội vàng nói: "Cứ xem cứ xem".
Trần Ngư cầm một khối ngọc to bằng nắm tay, suy tư nói: "Đây là giá trị kinh tế lớn nhất của đất nước này".
Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ, muốn sản xuất trang sức thì trước hết phải chọn được nguyên liệu tốt, phải có chút quan hệ với dân buôn bán đá thô. Muốn mua số lượng lướn đá thô thì chỉ có thể tìm đến Myanmar, tên là Myanmarcũng là có lý do của nó cả.
Trần Ngư hỏi: "Khối ngọc này bán thế nào?"
"Sáu trăm đô la Mỹ, cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ cũng được". Dáng vẻ chủ tiệm lờ đờ mà trả lời.
Trần Ngư bèn đặt khối ngọc xuống. Cô chỉ là thuận miệng hỏi giá vui vui, cửa hàng nhỏ thế này thì làm sao có loại đá quý nào chất lượng được chứ?
Nhìn thấy Trần Ngư muốn rời đi, chủ tiệm vội nói: "Đợi đã, sao các người không mua?".
Tràn Ngư lắc đầu: "Không mua không mua".
Sắc mặt chủ tiệm tối sầm lại: "Cô đã sờ viên đá này, muốn bán nó cũng không bán được, cô xem có đúng đạo lý không?".
Trần Ngư sững người, vội hỏi lại: "Sờ là phải mua à?"
Chủ tiệm gật đầu nói: "Đúng vậy, sáu trăm đô la Mỹ, không mặc cả!".
Trần Ngư cảm thấy không nên kéo dài chuyện này thêm, đành thoả hiệp: "Được được được, sáu trăm tệ, mua.".
Cô lấy ví ra rút vài tờ tiền đập lên mặt bàn, cầm khối ngọc rời đi.
Chủ tiệm thấy tiền thì mắt sáng như sao trời, vội vơ vào tay, tham lam mời mọc thêm: "Tiểu thư nhìn đi, ngọc của tôi đều là hàng cao cấp cả!".
Trần Ngư mân mê khối ngọc rồi ném sang cho Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đi thôi!".