Khi hắn ta mở miệng, một vài cái răng hàm cũng rơi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng!
Dù có ở cùng phe hay không thì trong lòng họ cũng chỉ có hai chữ - chấn động!
Cảnh tượng này giống như một vị thần đi đàn áp một con kiến.
"Không, anh à... làm người phải nói lý. Anh một lời không hợp lại ra tay đánh lén, thực sự rất vô lý!" Đan Liệt không khỏi rùng mình khi nhìn thấy trong mắt Tề Đẳng Nhàn đằng đằng sát khí.
"Ồ? Hiện tại mày đã nguyện ý nói lý với tao rồi à?" Tay của Tề Đẳng Nhàn đặt lên đỉnh đầu Đan Liệt, dùng năm ngón tay nhéo vào hộp sọ của hắn ta, giống như đang ôm một con gà chết.
Đan Liệt không cam lòng, công phu của hắn ta hiển nhiên không hề yếu, lại bị đối phương đánh một đòn trở tay không kịp, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có mà đã quỳ xuống.
Tuy nhiên, hắn ta cũng hiểu rằng mình đã gặp phải một cao thủ hàng đầu, nếu lúc này không thừa nhận, đối thủ chỉ cần dùng lực tay một chút thì đầu mình sẽ nổ tung.
Advertisement
Đan Liệt trầm giọng nói: “Con người của tôi, từ trước đến nay làm việc luôn nói lý! Nếu ai không muốn nói lý tử tế với tôi thì nhất định tôi sẽ dạy dỗ hắn thật ký."
Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Hiện tại tao không muốn nói lý, mày định dạy dỗ tao như thế nào?”
Đan Liệt nghe vậy đã muốn hộc máu.
Vừa rồi mày vừa đòi nói lý, lần này lại không thèm nói lý sao? Cuối cùng là đạo lý gì đây?
"Buông anh Đan Liệt ra!"
"Thứ không biết sống chết, lại dám đánh lén anh Đan Liệt. Dù mày mạnh đến đâu, còn có thể đánh thắng cả súng sao?"
"Các anh em, nâng AK lên quét chết hắn!"
Thuộc hạ của Đan Liệt bừng tỉnh, một đám hùng hồng hổ hổ. Có người trực tiếp lấy AK47 ra, xoạch một tiếng mở chốt an toàn.
Lúc này Trần Ngư yên lặng dựa vào bên người Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt đỏ bừng, bước đi cũng rất lúng túng, giống như đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Đan Liệt nhướng mi nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Người anh em này, nghe tôi nói... Cho dù cậu giết tôi thì kết cục cũng không quá tốt. Địa vị của tôi ở Quang Dương, chắc cậu cũng hiểu rõ. Nếu tôi có gì hông hay xảy ra, cậu và bạn gái đừng nói là chạy về Hoa Quốc mà ngay cả con phố này cũng không ra được."
Tề Đẳng Nhàn hài hước nói: “Vậy mày có muốn thử không?”
Đan Liệt trầm giọng nói: "Thả tôi đi, từ nay về sau cậu sẽ đi ngang ở Quang Dương, ta nói là được!"
Trần Ngư lo lắng nói: "Đừng nói chuyện dài dòng với hắn, nhanh chóng giải quyết vấn đề!"
Đan Liệt nói: “Người anh em à, tôi thừa nhận cậu đánh rất giỏi, công phu của cậu cao đến mức ngay cả súng cũng không thể đối phó được. Tuy nhiên, tôi có rất nhiều súng, rất nhiều người. Hơn nữa, Tập đoàn n Đặc của chúng tôi, còn có hai cao thủ đứng đầu tọa trấn. Cậu xác định muốn liều mạng với tôi đến cùng sao?"
Tề Đẳng Nhàn, không lên tiếng.
Đan Liệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi mời Kim tiên sinh và Ngọc tiểu thư đi!”
"Anh ơi... cái giá để họ ra tay là 10 triệu..." Một tên đàn em sửng sốt.
“Số tiền này tao sẽ trả!” Đan Liệt vì bảo mệnh đã bất chấp số tiền mình tiết kiệm kia, hạ quyết tâm nói.
Đan Liệt, với tư cách là một trong tam hùng của Tập đoàn n Đặc, đã bị một người Hoa Quốc chưa từng gặp mặt đánh cho phải quỳ gối, nếu sự việc này lan rộng, có lẽ sẽ khiến mọi người cảm thấy khó tin.
Hơn nữa, hắn ta còn phải tự bỏ 10 triệu tiền túi ra mới mời được hai đại nhân vật xuất sắc.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nói đùa: "Cái gì? Muốn mời người đối phó với tao sao? Mạng chó của mày hiện tại đang nằm trong tay tao, mời ai tới cũng không cứu được."
Đan Liệt bèn nịnh nọt cười nói: “Đương nhiên không phải là mời người đến đối phó cậu, mà là mời người quan trọng hơn đến, hy vọng cậu có thể nể mặt mũi của bọn họ, sau đó nói lý lẽ với tôi một chút.”
Trần Ngư không khỏi đưa tay nhéo một cái vào eo Tề Đẳng Nhàn, tức giận nói: "Ngài nhanh lên được không? Nếu không được thì cứ đánh chết hắn ta đi."
Tề Đẳng Nhàn: “Này, trông bộ dạng cô có vẻ đói khát quá!”
Trần Ngư tức hộc máu, cô ta khẳng định Tề Đẳng Nhàn đang cố ý trả thù, hiện tại cô lại rất muốn đi tiểu, nếu còn tiếp tục lảm nhảm, có lẽ cô sẽ bị xấu mặt ở nơi công cộng.