Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1144: Tôi đi ra ngoài trả lời hắn, các người án binh bất động.”



 

 Đi ra đại khái được khoảng một dặm (gần 1,7km), Tề Bất Ngữ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, cho vào miệng mình, huýt một tiếng như thổi còi.  

 

"Đây là đang làm gì thế?!"  

 

Đồ Tể nhìn về phía Tham Lang, có chút khó hiểu mà hỏi.  

 

Tham Lang cũng mang vẻ mặt ngây ngô, lắc đầu, thao tác này của Tề Bất Ngữ, hắn cũng có chút không hiểu nổi.  

 

Đồ Tể lập tức khinh thường, nói: "Chỉ có vậy, mà dám mẹ nó tự xưng là quan phiên dịch chuyên dụng?”  

 

Tham Lang hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến tiếng sàn sạt, hơn nữa, cả người hắn có một loại cảm giác như đang lâm đại địch, rợn cả tóc gáy!  

 

Đồ Tể cũng nhìn theo, thì nhìn thấy một con hổ núi khổng lồ chui ra từ trong bụi cỏ.  

 

Con hổ núi này chỉ sợ vừa mới săn bắt xong, trong miệng còn đầy máu tươi, trên răng nanh cũng dính cả thịt vụn...

  Advertisement

"A, đây không phải là con Đại Hoàng mà Đại Đương gia nuoi sao?"  

 

Sau khi nhìn rõ con hổ, Đồ Tể không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

 

Đại Hoàng đi tới bên cạnh Tề Bất Ngữ rồi nằm sấp xuống, Tề Bất Ngữ xoay người ngồi lên, sau đó đưa tay chỉ về phía trước.  

 

Đại Hoàng gầm nhẹ một tiếng, sau đó chở Tề Bất Ngữ đi về phía trước.  

 

Đồ Tể nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó thở dài nói: "Đại đương gia quả nhiên là Đại đương gia, cái sự ngầu lòi này, cho dù là Nhị đương gia cũng không so được!”  

 

Tham Lang cười lạnh nói: "Nhị đương gia tính là cái lông gì, bản lĩnh giả vờ ngầu lòi của hắn, là do Đại đương gia dạy đấy! Đại đương gia, mới đúng là người ngầu nhất!”  

 

Tề Bất Ngữ quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn về phía hai người một cái, sau đó phất phất tay.  

 

Hai người này không dám dong dài nữa, vội vàng đuổi theo.  

 

Đại Hoàng chạy rất nhanh, nhưng lực chân của hai người cũng không kém, đi theo sát nút ở phía sau.  

 

Đại Hoàng chở Tề Bất Ngữ xuyên qua giữa núi rừng, một đường chạy ra ngoài vài kilomet, rồi mới ngừng lại.  

 

“Mẹ nó, ai thế kia, cưỡi hổ tới đây đó!”  

 

Trong rừng rậm, có người nhịn không được mà hô lên, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.  

 

Tề Bất Ngữ vào lúc này đã vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, vì thế, Đại Hoàng ngừng lại, từ từ nằm sấp xuống.  

 

Hai người Tham Lang và Đồ Tề cũng đã chạy đến bên cạnh hắn.  

 

Tề Bất Ngữ nhìn về phía trước mà làm ra một động tác, tay trái phất qua cổ một cái, sau đó lại nhẹ nhàng gõ vào trên tay phải.  

 

Đồ Tể quay đầu nhìn về phía Tham Lang, nói: "Đại đương gia có ý gì thế?”  

 

Tham Lang hắng giọng, lớn tiếng hô về phía rừng rậm ở trước mặt: "Người bên trong nghe rõ đây, các người đã bị Đại đương gia của chúng ta theo dõi, nếu thông minh, thì nhanh chóng rời đi đi, nếu còn dám ở lại, giết không tha!”  

 

Người đang ở trong rừng rậm sắc mặt không khỏi trầm xuống.  

 

"Tên câm điếc này coi mình là ai thế? Dám đe dọa chúng ta như vậy sao?”  

“Quá đề cao bản thân nhỉ, không để chúng ta vào mắt sao?!"  

 

 

Tiểu đội ở trong rừng rậm, lập tức đen mặt cả lũ, trong mắt mỗi tên đều đằng đằng sát khí.  

 

 

"Đội trưởng, có muốn ra ngoài dạy dỗ cho hắn một chút không?!" Một đội viên trầm giọng hỏi, "Vốn là cấp trên phái chúng ta đến chỗ chim không thèm ỉa này đã đủ cay cú rồi, vậy mà còn phải chịu đựng sự khiêu khích của một tên câm sao?”  

 

 

Đội trưởng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Không vội, đợi mệnh lệnh của huấn luyện viên rồi nói sau!”  

 

 

Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía một người đàn ông dáng người cao ngất, người này tên là Đường Viêm, từng đảm nhiệm nhiệm vụ làm bảo tiêu bên người của những nhân vật trọng yếu ở trung khi, gặp qua vô số cao thủ, trải qua vô số sóng to gió lớn!  

 

 

Đường Viêm hít sâu một hơi, nói: "Tôi đi ra ngoài trả lời hắn, các người án binh bất động.”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.