Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1146: không phải ở quyền lực."



 

 Tề Bất Ngữ hôm nay giết đến điên luôn rồi.  

 

Giống như đêm lần trước ở Đế Đô vậy.  

 

Những người được bố trí ở trong rừng rậm này, toàn quân đã bị tiêu diệt.  

 

"Hà!"  

 

Một tiếng giòn vang, Tề Bất Ngữ thu hồi nắm đấm của mình lại, đối phương che vị trí có trái tim mà ngã xuống, sau lưng gồ lên một cái túi lớn, trái tim bị lực đạo của một quyền này đánh cho nát bấy.  

 

Hơn hai mươi người, không có một ai còn sống.  

 

Ở trong loại địa hình phức tạp như này, Tề Bất Ngữ quả thực là như cá gặp nước, đối phương tất nhiên là có nhiều người nhiều súng, nhưng mà, ở nơi này có quá nhiều vật che chắn, rất khó để tạo nên vòng vây có hiệu quả và gây sát thương với Tề Bất Ngữ.  

 

Thứ mà bọn họ phải đối mặt cuối cùng, chỉ có thể là từng người bị từng cú đấm đánh tan tác.  

 

Đường Viêm ngã trên mặt đất, nhìn bóng dáng như Ma thần của Tề Bất Ngữ, trên mặt lộ ra một chút cười khổ, nói: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, khi tên Tề câm điếc như anh phát điên lên, vẫn tàn nhẫn như vậy!”  

 

Tề Bất Ngữ cúi đầu nhìn hắn, áo sơ mi trắng trên người đã dính đầy máu tươi, có trăm ngàn lỗ thủng, khắp nơi đều là vết đạn, áo chống đạn ở phía dưới rõ ràng đến mức có thể thấy được, từng viên đạn đã biến hình, khảm một đống ở trong áo chống đạn bằng gốm (có thật nhe).  

 

"Tên Dạ Ma ngu ngốc kia, lúc trước chúng ta đi cùng Nhị đương gia để tiêu diệt toàn bộ tiểu đội Ác Triệu, hắn nói chỉ có sợ hãi mới mặc trang bị chống đạn, hứ!" Đồ Tể không khỏi vừa cười nhạo nói vừa nhìn về phía Tham Lang.  

 

"Vậy thật đúng là ngu ngốc thật, trước khi Đại đương gia đến đây thì lúc nào mặc, hắn cảm thấy mình còn mạnh hơn cả Đại đương gia sao?" Tham Lang cũng không khỏi bật cười, nói chuyện cùng với Đồ Tể.  

 

Đường Viêm từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào một gốc đại thụ, nhìn về phía Tề Bất Ngữ nói: "Vũ lực cá nhân của anh và con trai của anh có cao hơn nữa thì có thể làm gì? Phạm vào đại cục, chung quy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”  

 

Tề Bất Ngữ lại giơ tay lên, khoa tay múa chân làm ra một động tác, sau đó chỉ chỉ vào ngực mình.  

 

Tham Lang rất thức thời nói: "Đại đương gia nói, đại cục của thiên hạ nằm ở lòng người, không phải ở quyền lực."  

 

“Đại đương gia nói, tất cả mọi người thật ra chính là một thể thống nhất, bất hạnh của người khác, cũng là bất hạnh của anh, đừng tưởng rằng chuông báo tang kia vì ai mà kêu lên, nó là vì anh mà kêu lên đấy."  

 

Đường Viêm tựa vào trên cây thở dốc liên tục, trong miệng vừa hộc máu, vừa nói: "Ý trời thì không thể trái, quyền lực ở chỗ Triệu gia, các người có mạnh hơn đi nữa, thì cũng không thể lật được trời!”  

 

Tề Bất Ngữ lắc đầu, trên mặt thậm chí còn mang theo một chút châm chọc, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mình, sau đó lại làm ra hai động tác.  

 

"Đại đương gia nói, có vài người chưa bao giờ sợ gặp tai nạn, không cần biết là tai nạn lớn đến mức nào, chỉ cần tất cả mọi người cùng nhau xui xẻo là được rồi, nhưng chưa bao giờ đi tìm hiểu chân tướng."  

 

"Đương nhiên, cũng khinh thường việc người khác đi tìm hiểu chân tướng."  

 

"Sau tai nạn, mình may mắn thoát nạn, lại cười nhạo khi người khác rời đi."  

"Cuối cùng lại nói ra một câu ngu xuẩn và khốn nạn: Đấy là số phận cả thôi!"  

 

 

Tham Lang nhìn động tác của Tề Bất Ngữ, chậm rãi giải thích cho Đường Viêm nghe.  

 

 

Những lời của Tề Bất Ngữ nói, dường như đang ẩn dụ chuyện của Lục Chiến Long.  

 

 

Tề Bất Ngữ cũng không muốn nói nhảm nhiều với Đường Viêm nữa, hắn đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài rừng rậm, sau đó giơ tay nhẹ nhàng phất qua cổ.  

 

 

"Đại đương gia nói, người của các người, một là rời đi, hai là chết hết ở chỗ này." Tham Lang lạnh lùng nói.  

 

 

Đường Viêm cười thảm hai tiếng, cố sức cầm bộ đàm lên, chậm rãi nói: "Mọi người nghe lệnh, tất cả rút lui khỏi vùng xung quanh của nhà tù U Đô. Tổ B đã bị người ta diệt sạch. Không cần biết là ai, cũng không được ở lại, không được báo thù..."  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.