“Anh thề thốt bảo mượn được năm trăm vạn, kết quả lại chỉ có năm mươi vạn? Lừa tôi vui lắm có đúng hay không?”
“Thận của mình anh còn muốn nó hay không? Nếu không lấy được tiền ra đây thì có hai quả, để tôi cắt bớt đi một quả là được!”
Trương Thiệu Kiệt cuộn tròn trên mặt đất nức nở, nước mắt ào ào chảy xuống, nhìn qua cực kỳ chật vật đáng thương.
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không nghĩ tới anh lại biến thành dáng vẻ như này, thật là khiến người ta có chút thất vọng mà….Chỉ là ai bảo anh đụng tới Lục Linh Linh làm gì đâu, aiz….”
Hắn nói tới đây cũng không nhịn được thở dài một hơi thật sâu.
Nếu Lục Linh Linh không phải là em gái của Lục Chiến Long thì cô ta có biến thành dáng vẻ như này hay không hắn cũng lười quản.
Cả khuôn mặt u Mặc phá lệ trầm xuống, chậm rãi nói: “Anh có biết hay không hiện giờ tôi ghét nhất chính là người Hoa quốc? Huống hồ gì còn là người dám cả gan giả mạo là bạn bè của tôi nữa! Lục Linh Linh, Lục Linh Linh, Lục Linh Linh là gì của anh hả?!”
Trần Ngư thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cô ấy đang do dự, cũng không phải là không có thuốc chữa. Anh gọi ra cái tên cũ của cô ấy khiến cô ấy có chút hoang mang, bởi vì chính cô ấy cũng không quen biết anh!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi là anh em với Lục Chiến Long.”
u Mặc nghe thấy cái tên này thì trên mặt hiện lên thần sắc oán độc, cười dữ tợn nói: “Anh nói cái gì cơ? Anh là anh em với Lục Chiến Long?!”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu nói: “Những năm gần đây anh ta vẫn luôn tìm kiếm cô.”
“Ha ha ha, ha ha ha ha! Thật là chuyện cười thiên hạ!”
“Mấy năm nay Lục Chiến Long vẫn luôn tìm tôi? Sợ là anh ta hận tôi sao không chết sớm một chút thì có, miễn cho tôi sống ở trên thế giới này ảnh hưởng tới thanh danh quang minh chính đại của anh ta đúng không?”
u Mặc trực tiếp ngửa mặt lên trời phá lên cười, tựa như hiểu rõ gì đó mà hung hăng đá một cái vào đầu Trương Thiệu Kiệt, trực tiếp đá tới mức khiến anh ta hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn vì những lời này khó tránh khỏi có chút âm trầm, hắn chính là bạn bè chiến hữu vào sinh ra tử với Lục Chiến Long, càng hiểu rõ nhân phẩm và cách làm người của anh ta hơn bất kỳ ai!
Nhưng mà em gái của anh ta tại thời khắc này, ở nơi đây phủ nhận anh ta?
u Mặc tiến lên phía trước một bước, lạnh giọng nói: “Anh ta tìm tôi? Tôi mấy năm nay gửi cho anh ta bao nhiêu bức thư, anh ta một bức cũng không nhận được hay sao?”
“Anh ta ở Hoa quốc quyền cao chức trọng, còn tôi phải ở trong một băng nhóm tội phạm tham sống sợ chết!”
“Anh ta không phản hồi cho tôi là sợ người em gái là tôi đây sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của anh ta đúng không? Sẽ bôi đen thanh danh quang mang vạn trượng của anh ta đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn cưỡng chế lửa giận tát một cái vào mặt của cô ta, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ cô có hiểu lầm gì đó ở đây rồi, chúng ta cần phải bình ổn lại cảm xúc một chút cho tốt đã rồi lại nghiêm túc nói chuyện sau.”
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm: “Xem ra anh ta thật sự coi Lục Chiến Long là bạn bè, cái này mà cũng có thể chịu đựng.”
u Mặc lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh mau cút đi, coi như tôi chưa từng gặp anh. Hôm nay tôi buông tha cho anh, nhưng lần sau nếu anh còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, thì tôi nhất định sẽ tự tay giết chết anh!”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng nói: “Nếu không phải vì Lục Chiến Long thì lão tử đây mới lười phải quản xem cô còn sống hay đã chết!”
“Ha ha ha, u Mặc tiểu thư đang ôn chuyện cùng với ai thế? Sao cảm xúc lại kích động như vậy?”
Ngay lúc này, một người đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi vừa cười vừa đi tới.
u Mặc nhìn thấy người đàn ông này thì mày nhăn lại, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có cút hay không đây?”
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn mang theo chút không kiên nhẫn, xem ra muốn để đối phương bình tĩnh lại nghe hắn nói chuyện có vẻ như là một chuyện không có khả năng.