Tề Đẳng Nhàn khó chịu, người phụ nữ tên Trần Ngư này đúng là từ trước tới giờ đều không có ý tốt, cũng chưa hỏi ý kiến của hắn mà đồng ý giúp đỡ Mạc Khang rồi.
Chỉ là có thể khiến Mạc Khang từ bỏ cơ hội bên Trần Tiên Hà kia mà mượn sức của mình bên này đúng là một việc cần thiết phải làm.
“Hắn hả?”
Mạc Khang nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong miệng thốt ra một câu, trên mặt là nét khinh thường và ý trào phúng.
Advertisement
Hiển nhiên, cho dù là Trần Ngư có thân phận như nào đi nữa, lời nói ra có trọng lượng như nào thì anh ta cũng rất khó lòng tin tưởng Tề Đẳng Nhàn là một người có thể có đủ thực lực chống lại một đại cao thủ!
Tề Đẳng Nhàn diện vô biểu tình nhìn Mạc Khang hỏi: “Tướng quân Mạc Khang có ý kiến gì sao?”
Mạc Khang không nói gì mà chỉ khinh thường cười, sau đó sắc mặt lạnh nhạt xuống, tay phải đột nhiên nhấc lên, không biết từ khi nào mà trong tay anh ta đã nhiều thêm một khẩu súng!
Advertisement
“Phanh!”
Không cần hoài nghi về trình độ thực chiến của loại người kiêu hùng nhÂu Mặc Khang, người ta lúc trước ở trong trận chiến quật khởi kia gần như là mỗi ngày đều đánh giặc.
Tuy rằng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng từ tốc độ rút súng ngắm bắn đến lúc nổ súng của anh ta tuyệt đối không hề thua kém với bất cứ tay súng thiện xạ nào được đào tạo chính quy.
Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếng súng đã vang lên, cô chỉ thấy phía trước họng súng toát ra một ánh lửa.
Đầu của Tề Đẳng Nhàn nghiêng về một bên, viên đạn không hề bắn trúng.
Họng súng của Mạc Khang dịch xuống, lại bắn thêm hai phát súng vào ngực của hắn!
Nhưng cả người của Tề Đẳng Nhàn lại trượt xuống đúng lúc giống như đã bị trúng đạn vậy.
“Ha, chỉ như vậy, cao thủ?” Khẩu súng của Mạc Khang bị vứt lên trên mặt bàn, vừa dùng tay ấn vừa cười nhạo hỏi.
Cả người Tề Đẳng Nhàn lại chầm chậm nâng dậy từ dưới bàn, không vui đáp: “Một lời không hợp là nổ súng đánh người cũng không phải là chuyện hay gì đâu!”
Đồng tÂu Mặc Khang co rút lại, sau đó nở nụ cười nói: “Cao thủ, thật đúng là cao thủ! Có thể ở trong khoảng cách gần như vậy tránh thoát được ba viên đạn tôi bắn ra, tôi tán thành thực lực của cậu.”
Nhưng hai mắt của Tề Đẳng Nhàn lại hơi nhíu lại, cười nói: “Anh chưa rên một tiếng đã nổ súng bắn tôi, hiện tại lại mở mồm ra nói tán thành thực lực của tôi?”
Trần Ngư cảm giác được Tề Đẳng Nhàn có chút giận dữ, tựa như muốn động thủ đối với Mạc Khang.
Cô vội vàng duỗi tay bắt lấy hai bàn tay của hắn, một bên vừa trấn an hắn, một bên lại cười nói với Mạc Khang: “Hiện tại tướng quân Mạc Khang đã biết lời tôi nói không phải giả rồi chứ?”
Trong lòng cô cũng vạn phần bực bội, Mạc Khang này làm việc quá độc ác đi, chưa một lời chào hỏi đã trực tiếp nổ súng bắn người, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thể tránh thoát thì phải làm sao bây giờ?
Trong khi nói chuyện, Trần Ngư cảm giác được tay nhỏ của mình bị người nắm ngược lại thì kinh ngạc quay đầu, lập tức nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười xấu xa đầy mặt, nơi nào còn có nửa điểm bộ dáng muốn giết người nữa đây?
“Bị tên cẩu nam nhân này tính kế rồi!” Trong lòng Trần Ngư dở khóc dở cười.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn có hơi tức giận thật nhưng bày ra tư thái muốn giết người thì hơn phân nửa chỉ là bày vẽ mà thôi.
Ở đây là đại bản doanh của Mạc Khang, tuy rằng hắn có thể giết chết Mạc Khang nhưng muốn chạy thoát rời khỏi đây thì lại không phải là một việc dễ dàng.
Đây là cố ý muốn khiến cô sốt ruột, sau đó lại tiện thể chiếm luôn tiện nghi của cô đúng không?
Mạc Khang cười ha ha rót cho Tề Đẳng Nhàn một chén trà, sau đó giơ chén trà của mình lên rồi nói: “Không nghĩ tới giám đốc Tề lại là đại cao thủ như vậy, đúng thật là chân nhân bất lộ tướng mà! Là do mắt tôi vụng về, tôi ở chỗ này dùng trà thay rượu bồi tội với giám đốc Tề.”
Nói xong lời này, Mạc Khang nấng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó chắp tay xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chẳng có tí hảo cảm nào đối với loại người như Mặc Khang này nên chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, uống ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Lần sau trước khi tướng quân Mạc Khang muốn làm việc như vậy thì tốt nhất vẫn nên đánh tiếng trước một tiếng. Không phải là tôi sợ tướng quân Mạc Khang đánh chết tôi mà tôi sợ tôi sẽ theo phản xạ có điều kiện mà gặt đầu của tướng quân Mạc Khang xuống mất!”