Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1172: Hẳn là sẽ nguyện ý nghe ông nói.”



 Mái tóc dài màu hạt dẻ xõa tung hơi rối, gọng kính ưu nhã trí thức lại có vẻ cực kỳ xứng với một thân sườn xám, quả thực là không cho người phụ nữ khác bất luận đường sống nào.  

 

 

“Ô? Hôm nay cô không giả dạng xấu xí nữa hả?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Trần Ngư vẫn chưa cố tình hóa trang thì ngạc nhiên hỏi.  

 

“Không có cô gái nào thích bản thân mình xấu xí cả đúng không? Ừm? Vị này hẳn là người bạn Đồ Tể kia mà anh đã nói đi!” Ánh mắt của Trần Ngư xẹt qua Đồ Tể bụ bẫm ở một bên, hỏi.  

 

Đồ Tể nghiêm túc nói: “Chúc cô buổi sáng tốt lành, Trần tiểu thư.”  

 

Trần Ngư và Đồ Tể đã từng chạm mặt nhau ở trong buổi triển lãm ô tô của Lư thị ở thành phố Tây Hà, khi đó cô ta vừa bước ra cũng đã khiến toàn trường kinh diễm một trận.  

 

Chẳng qua là một thân trang phục ngày hôm nay càng thêm đăng phong tạo cực.  

 

Trần Ngư cười cười nói: “Tiếp theo chúng tôi muốn mở rộng quy mô làm việc ở Quang Dương bên này, còn phải nhờ Đồ Tể tướng quân ngài giúp đỡ nhiều hơn!”  

 

Đồ Tể lắc đầu nói: “Trần tiểu thư cô khách khí quá rồi, không có tôi trợ giúp thì chỉ cần dựa vào năng lực của cô cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đánh giá hai mắt của Trần Ngư một lúc rồi hỏi: “Hôm nay muốn ngả bài với Trần Tiên Hà sao?”  

 

Trần Ngư hơi gật gật đầu nói: “Tin tức Dụ Khôn chết sẽ không giấu được lâu, tôi với Mạc Khang có bàn bạc qua một chút, trước tiên thu thập ông ta đã rồi tính tiếp. Dù sao thì giữ ông ta lại cũng là một nhân tố không ổn định!”  

 

Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà đáp: “Được rồi.”  

 

“Đồ Tể, ông ở nhà chờ tin tức, hiện giờ còn chưa tới thời điểm cần ông ra mặt.”  

 

“Hoặc là tôi cảm thấy ông có thể tiếp xúc với cấp dưới trước kia của mình một chút, người này tương đối chính trực, hẳn là sẽ nguyện ý nghe ông nói.”  

 

Đồ Tể nghĩ nghĩ rồi nói: “Khải Hoàn a….Tên đó đúng thật là có hơi cảm tính một chút, vậy để tôi liên lạc với cậu ấy một chút cũng được.”  

 

Đồ Tể biết lần này bản thân mình từ trong nhà tù U Đô bước ra ngoài hơn phân nửa là có thể làm lên được một trận sự nghiệp thành danh, dù sao thì lần này có Tề Đẳng Nhàn tương trợ, hơn nữa ở bên người Tề Đẳng Nhàn còn có một thế lực to lớn như Nam Dương Trần thị nữa!  

 

Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư lên xe rời khỏi nhà.  

 

“Sao anh giống như kiểu một chút cũng hề bị tôi làm cho kinh diễm là thế nào?” Trần Ngư dựa vào ghế trên xe gác đôi chân dài trắng nõn, mỉm cười hỏi.  

 

“Xem nhiều thì tự khắc sẽ chán thôi, chỉ có vậy.” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh nói.  

 

“Huống hồ gì, đôi mắt no chết hay trứng đói chết thì có chỗ tốt gì đối với tôi đâu?”  

 

Trần Ngư phốc một tiếng bật cười, cảm thấy cái người tên Tề Đẳng Nhàn này có ý tứ thật đấy, thường thường đều có thể nghe thấy từ trong miệng hắn thốt ra vài câu danh ngôn kinh điển.  

 

Không lâu sau đó hai người đã tới trước cổng dinh thự của Trần Tiên Hà.  

Mạc Khang đã tới trước đó rồi, đang uống trà với Trần Tiên Hà ở trong sân, đi theo Mạc Khang dĩ nhiên là mấy chục chiến sĩ dắt súng bên hông, cái tên này đối với cái mạng nhỏ của mình thì lại phá lệ cẩn thận.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ thắc mắc không biết là tên này khi đi vệ sinh có phải cũng phải sắp xếp bốn người đứng gác ở cửa hay không?  

 

 

Trần Ngư vừa bước chân vào sân đã hấp dẫn vô số ánh mắt của đàn ông có mặt ở đây, sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào có thể không khuynh đảo vì một nữ thần như vậy được.  

 

 

“Hóa ra lời đồn đại tiểu thư của Trần gia quốc sắc thiên tư cũng không phải giả a!” Mạc Khang cũng sửng sốt một chút, sau đó tham lam đánh giá dáng người của Trần Ngư.  

 

 

Những năm gần đây anh ta chỉ để ý tới quyền và tiền, nhưng hôm nay cái dã tâm này của anh ta cũng không nhịn được vì sắc đẹp của Trần Ngư mà bị mê hoặc.  

 

 

Trần Tiên Hà cười nói: “Cháu gái, cháu tới rồi sao….Hôm qua ta đã nói với cháu rồi đấy, mỏ khoáng thạch bị lực lượng võ trang ở địa phương chiếm giữ kia ta sẽ xử lý nhanh chóng thôi, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ thì cháu cũng không cần phải lo lắng quá đâu….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.