Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi ngồi trên xe lăn, sắc mặt hắn trắng bệch mang theo vẻ bệnh tật.
"Lôi Chấn Lân, vị này chính là ân nhân cứu mạng của anh trai con, Lý tổng Lý Bán Nhàn tới từ Nam Dương." Lôi Thiên Tứ giới thiệu Tề Đẳng Nhàn, cười nói.
"Xin chào, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp!" Lôi Chấn Lân cười với Tề Đẳng Nhàn, có chút gượng gạo: "Thân thể tôi không tiện, không thể đứng dậy, xin lỗi."
Tề Đẳng Nhàn cười cười: "Không cần khách sáo, quản lý Lôi đã trả ơn rồi, mọi người không thiếu nợ nhau."
Advertisement
Lôi Thiên Tứ nghe xong lời này cẩn thận quan sát Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có nhân phẩm rất đáng quý. Dù sao người nợ hắn ân tình chính là Lôi gia mà hắn còn có thể sảng khoái không tính toán như vậy, người như thế không nhiều.
Lôi Chấn Kỳ chống một quải trượng cũng xuất hiện đằng sau, nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi lên tiếng gọi: " n nhân!"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Chân anh làm sao vậy?"
Advertisement
"Di chứng thôi, gần đây đi đứng có chút khó khăn nên chỉ có thể chống gậy, phần lớn vẫn là ngồi một chỗ. Hơn nữa thỉnh thoảng cũng lên cơn động kinh nhỏ, thuốc cũng không khống chế được." Lôi Chấn Kỳ nghe được câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn thì nở nụ cười khổ.
Lôi Thiên Tứ tùy ý nói: "Trước kia không như vậy. . . Từ lần trước sau khi vị kỳ nhân kia đến nhà chúng tôi ở ba ngày, đã khoảng sáu năm Lôi Chấn Kỳ không tái phát động kinh. Chỉ là đến gần đây nó bắt đầu thường xuyên xuất hiện những cơn động kinh nhỏ, sau đó lão Nhị Lôi Chấn Lân cũng phát hiện mắc ALS, Lôi gia cũng liên tiếp xuất hiện mấy chuyện xui xẻo."
Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: "Không nghĩ đến việc chuyển nhà?"
"Đã thử chuyển đến Hương Sơn một lần nhưng cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn xui xẻo hơn." Lôi Thiên Tứ nghe xong bất đắc dĩ cười khổ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thật ra tôi có quen biết dược vương Tôn Thanh Huyền, khi trở về tôi sẽ mời ông ấy đến khám bệnh thử xem có thể giúp đỡ hay không."
Lôi Thiên Tứ vội vàng nói: "Không nghĩ tới ân nhân còn quen người như vậy, vậy xin phép làm phiền rồi!"
Lôi Chấn Kỳ chống quải trượng đi đến ngồi xuống sô pha, vừa mới ngồi xuống thân thể lập tức nhẹ nhàng run lên một chút. Hiển nhiên đây là bệnh động kinh của anh ta tái phát. Loại động kinh nhỏ này cũng không ảnh hưởng lớn đến thân thể nhưng vẫn cần chú ý, tránh cho té ngã tạo thành ngoại thương.
"Không phải cha đã mượn quan hệ của tiểu thư Từ Ngạo Tuyết để mời cao nhân của Hiệp hội phong thủy ở đế đô rồi sao? Lần này có thể nhìn ra chút gì hay không?" Lôi Chấn Kỳ tò mò hỏi.
"Mấy năm nay Hiệp hội phong thuỷ gửi cao nhân đến cho chúng tôi còn ít sao? Ai biết được!" Lôi Thiên Tứ lắc đầu, trong lòng cũng là chất chứa nỗi khổ khó nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe được tên của Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, người phụ nữ này sao lại tạo quan hệ với Lôi gia? Chẳng lẽ là muốn "trộm tháp" ?
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Phong thủy cũng chia ra rất nhiều trường phái, trường phái này không nhìn ra nhưng có lẽ một trường phái khác lại có thể nhìn ra. Người tài giỏi ở đế đô rất nhiều, nói không chừng sẽ có người nhìn ra!"
Lôi Thiên Tứ bất đắc dĩ cười, sau đó nhàn nhã nói: "Tuy nói như vậy nhưng vẫn phải làm phiền ân nhân mời dược vương tiên sinh đến Lôi gia chúng tôi một chuyến để ông ấy xem tình hình của hai con tôi."
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, sau khi ăn xong bữa tối ở Lôi gia liền cáo từ rời đi. Lôi Thiên Tứ rất có lễ độ, tự mình tiễn hắn xuống dưới chân núi rồi mới trở về.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặt trời đã ngả về tây, ngọn núi lớn che khuất ánh mặt trời tạo ra một cái bóng dài, nhìn sơ qua thật sự rất giống một con rồng lớn.
Sau khi trở lại biệt thự của Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp mở máy tính lên, dùng tài khoản của phạm nhân nào đó trong ngục giam đăng nhập vào diễn đàn thế giới ngầm sau đó liên hệ với Tham Lang thông qua diễn đàn.
Gần đây Tham Lang có nhiệm vụ, mỗi ngày đều làm việc trên máy tính, chú ý thay đổi của thế giới ngầm bởi vì Tề Đẳng Nhàn bị treo giải thưởng mười triệu đô la Mỹ nên có lẽ Tề Bất Ngữ cũng để ý.
"Đại đương gia, Nhị đương gia tìm ngài!" Sau khi Tham Lang nhận được tin nhắn lập tức chạy đến văn phòng ngục trưởng gõ cửa.
Tề Bất Ngữ lười biếng đi ra từ văn phòng ngục trưởng, liếc mắt nhìn Tham Lang một cái sau đó theo anh ta tới văn phòng giám ngục. Tề Bất Ngữ nhìn thoáng qua khung trò chuyện rồi gật gật đầu, giơ ngón tay cái và ngón áp út lên làm một động tác.
"Sáu năm trước từng đến." Tham Lang lập tức trả lời Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lại gửi tin nhắn đến hỏi: "Có phải từng ở lại Lôi gia ba ngày không?"
Tề Bất Ngữ nhìn thoáng qua, lại gật gật đầu.
Tham Lang vội vàng trả lời: "Đúng vậy."
"Tình huống của Lôi gia là thế nào?" Sau khi Tề Đẳng Nhàn xác định sáu năm trước Tề Bất Ngữ từng ở Lôi gia ba ngày thì lập tức vào thẳng vấn đề.