Tham Lang đang xem kịch bỗng nhiên có cảm giác lạnh gáy, thình lình quay đầu lại thì nhìn thấy một bàn tay ngọc đang chộp tới gáy mình. Anh ta không nói hai lời nhanh chóng xoay thân dùng nắm đấm đánh lại bàn tay kia.
Còn chưa phát ra toàn bộ sức lực thì bàn tay kia đã chưởng đến một luồng sức mạnh hệt như thủy triều, chấn động đến mức toàn thân không thể chống chịu được, đành phải lui lại một bước. Cũng trong một khắc đó, Tham Lang phát giác được người đánh lén mình là một nữ nhân thanh tú, không tính là mỹ nữ nhưng cũng coi như xinh đẹp, nhất là khí chất kia, đặc biệt lạnh lùng điềm tĩnh.
Một đòn tung ra dù bị Tham Lang áp chế, nhưng nữ nhân kia cũng không mấy mảy may, di dời thân thể tiến về phía trước, nháy mắt đã thành công áp sát Tham Lang, ngắm thẳng vào tim trái của anh ta!
Tham Lang vội vàng thủ thế "Hộ Tâm Chùy" để chặn đòn, nhưng người phụ nữ này thật sự quá khó giải quyết, bước chân ngày càng áp sát, hai tay đã nhanh chóng đánh thẳng tới sườn mặt!
"Người phụ nữ này rốt cuộc xuất thân từ nơi nào, đấu pháp thật mạnh!" Trong lòng Tham Lang chợt lạnh, tức khắc nâng hai tay lên bảo vệ mặt.
Anh ta mới vừa nắm lấy hai cổ tay của người phụ nữ, chuẩn bị dùng ngón tay cào vào da thịt thì cổ tay đối phương đã trở nên trơn trượt.
"Không ổn rồi!" Trong nháy mắt, Tham Lang cảm thấy không ổn, anh ta học được chiêu thức "Mèo rửa mặt" dùng vuốt ưng bắt người từ chỗ Tề Đẳng Nhàn nhưng ngặt nỗi một khắc cuối lại hoàn toàn trắng tay.
Nhưng Tham Lang vốn dĩ cũng là một nhân vật cáo già, sau màn chụp trúng không khí đầy hổ thẹn kia cũng không để ý người phụ nữ muốn ra chiêu gì kế tiếp, hai tay ôm đầu, co người lại thành hình quả trứng, bịch một tiếng vo tròn lăn xa.
Lúc anh ta còn đang trong dạng co người lăn đi thì loáng choáng nghe được tiếng người phụ nữ nói với Tề Bất Ngữ: "Dượng, hạ thủ lưu tình!"
Quả nhiên liền thấy Tề Bất Ngữ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ này, thoáng chốc kinh ngạc, sau đó lại hơi nhướng mày.
Tham Lang đứng dậy từ trên mặt đất, vừa chuẩn bị đánh trả lại nhìn thấy Tề Bất Ngữ đang khoa tay múa chân làm thủ ngữ, chỉ có thể kiềm chế lửa giận vì bị đánh lén, phiên dịch lại: "Đại đương gia hỏi cô có ý gì?"
Người phụ nữ này gọi Tề Bất Ngữ là dượng, hơn nữa lại có công lực cao như vậy, có thể nói danh tính đã bại lộ. Cô ta chính là Triệu Hồng Tụ.
"Quả nhiên là Tề câm!" Ánh mắt Triệu Đồ Long lộ rõ vẻ đề phòng, thân thể thối lui về sau, dáng vẻ chuẩn bị tùy thời động thủ.
Triệu Hồng Tụ bình tĩnh nói: "Tôi không có ý gì, chỉ là tới khuyên ngăn các người đừng tranh đấu mà thôi. Hơn nữa, dượng cũng đã thể hiện được sức mạnh răn đe của mình, không cần thiết tiếp tục động thủ giết người."
Vẻ mặt Tề Bất Ngữ khó chịu làm thủ ngữ, Tham Lang phiên dịch nói: "Đại đương gia nói bọn họ tự ý xông vào nhà dân, ông ấy giết hết cũng không có gì sai!"
Triệu Hồng Tụ lắc lắc đầu, nói: "Dượng nói vậy không thích hợp, bọn họ tới đây bắt người tuy không danh chính ngôn thuận nhưng nếu như bọn họ chết hết cả rồi thì tình huống có thể sẽ thay đổi."
Tề Bất Ngữ cảm thấy lời này ngược lại có chút đạo lý.
Triệu Hồng Tụ nói: "Tình hình trước mắt của dì rất tốt."
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay.
Tham Lang nói: "Các người mau cút!"
Triệu Đồ Long nhíu nhíu mày, Tề Bất Ngữ đương nhiên lợi hại nhưng nếu Triệu Hồng Tụ có thể ra tay, hơn nữa còn có hắn hỗ trợ, lại có những người hắn mang đến trợ giúp…
Triệu Đồ Long vừa định mở miệng đã nghe một người khác nói: "Ông ta đánh chết người của chúng ta, chúng ta cứ ngoảnh mặt làm ngơ như vậy sao? Vậy về sau còn thể diện gì nữa đâu chứ? Triệu tiểu thư, ông ta đương nhiên lợi hại nhưng nếu chúng ta chịu liên thủ…"
Tề Bất Ngữ chỉ cảm thấy ồn ào, trở tay vung ra một cú đấm ngang, người kia nói cũng chưa nói xong, trên mặt đã trúng một quyền.
Tề Bất Ngữ dùng nắm đấm đâm xiên, tâm nắm đấm hướng lên trên, gan bàn tay đập mạnh vào má người kia, phịch một tiếng, đầu của hắn lập tức xoay sang bên cạnh, xoay chín mươi độ cũng chưa ngừng lại, rắc một tiếng rồi quay ngược về sau…
"A… Hỏa Vân Tà Thần!" Tham Lang giật giật khóe miệng.
Một màn này mang đến cảm giác vô cùng áp bức giống như giáo viên dạy học nhưng khi vừa động thủ sẽ lập tức không phải người.
Mặt của người vừa nói xoay thẳng về sau lưng, thân thể cũng theo đó ngã quỵ xuống mặt đất. Thân tuy hướng đất nhưng mặt… lại hướng lên trời!