Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1332: Đó là vấn đề mà không một ai có thể nghi ngờ được!



 

(*) Một chức quan ở thời Tam Quốc, tên chương là một tình tiết trong hồi 2 của tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa kể về việc Trương Phi trừng phạt tham quan ô lại. 

Vương tổng nghèo kiết xác sao? 

Việc Tề Đắng Nhàn gọi Vương Kiếm Thành bằng một biệt danh như vậy khiến cho Từ Ngạo Tuyết vô cùng ngạc nhiên, sau đó cô ta lại cảm thấy có chút buồn cười. 

Trước đây khi Vương Tạ Đường vẫn còn sống thì nhà họ Vương chính là một trong những gia tộc lớn và giàu có nhất ở để đô, thậm chí bọn họ còn được gọi với biệt danh là “Vương Tam Tỉnh” cơ mà! 

Vậy mà Tề Đắng Nhàn lại có thể đặt cho người của nhà họ Vương một biệt danh là nghèo kiết xác sao? 

Vương Kiếm Thành thì vẫn còn vô cùng căm hận Tề Đẳng Nhàn vì hắn đã cướp mất Vân Đỉnh Thiên Cung mà anh ta đã tự nhủ là nhất định phải có được từ trong tay anh ta, thậm chí anh ta còn từng ba hoa khoác lác trước mặt Ngọc Tiểu Long, nói cái gì mà muốn lấy Vân Đỉnh Thiên Cung ra làm sính lễ để hỏi cưới cô nữa chứ, kết quả là anh ta lại bị tát thẳng vào mặt một cái thật mạnh! 

Lôi Tuyết Kiều quay sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi cười nhạt một tiếng đầy vẻ khinh thường, cô ta nói: “Nghèo kiết xác sao? Nhà họ Vương có thể dùng tiền của bọn họ để đập chết một tên ngoại lai bụi đời nhỏ bé như anh đấy!” 

Tề Đẳng Nhàn bèn đáp lại: “Được thôi, nếu như nhà họ Vương thực sự muốn lấy tiền ra để đập tôi như vậy thì tôi xin phép nằm trên mặt đất mà chịu đựng nhé, tôi sẽ không di chuyển một chút nào đâu. 

“Mà không phải là Vương tổng vẫn còn đang theo đuổi Ngọc Tiểu Long tướng quân sao? Thế nào, vì không thể khiến cho cô ấy gật đầu đồng ý nên anh đã chuyển mục tiêu sang tán tỉnh tiểu thư nhà họ Lôi à?” 

“Tôi không ngờ anh lại coi tiểu thư nhà họ Lôi như lốp xe dự phòng cho bản thân đấy, như vậy thì không được tốt đẹp cho lắm đâu!” 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời này, Lôi Tuyết Kiều không kiềm chế nổi cơn giận dữ nữa, khuôn mặt của cô ta đỏ bừng lên, cô ta nói: “Anh vừa mới thốt ra những lời chó má chết tiệt gì đó hả, anh mới là cái loại lốp xe dự phòng thì có!” 

Vương Kiếm Thành cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào vai Lôi Tuyết Kiều vài cái rồi nói với cô ta bằng giọng điệu hết sức thản nhiên: “Tuyết Kiều à, em không cần phải nói nhiều với cái loại người như vậy làm gì cho tốn công tốn sức, hắn ta cũng chỉ là một tên quê mùa ngoại lai đến từ Nam Dương thôi ấy mà.” 

“Vương Kiếm Thành, anh tính toán cũng hay họ quá nhỉ, vì không thể đạt được những gì mà anh mong muốn ở chỗ tôi nên anh quyết định bảo một người phụ nữ đến đây gây sự với tôi à? Anh muốn mượn tay nhà họ Lôi để bọn họ xử lý tôi thay anh sao?” Từ Ngạo Tuyết hỏi bằng giọng lạnh lùng. 

“Từ Ngạo Tuyết à, cô đã không còn là tiểu thư cao quý lá ngọc cành vàng ở đế đô như ngày xưa nữa rồi, tôi khuyên cô không nên cố tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi làm gì nữa.” Vương Kiếm Thành cũng đáp trả bằng giọng điệu hết sức lạnh lẽo. 

Tề Đằng Nhàn quay sang nhìn Từ Ngạo Tuyết rồi nói với cô ta: “Từ tổng à, cô cũng là một người rất có cá tính còn gì, tự dưng vô duyên vô cớ mà cô lại bị người ta tát cho một cái đau như vậy, không phải là cô nên ra tay xử lý cái tên đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện trước sao?” 

Ánh mắt của Từ Ngạo Tuyết cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, cô ta đáp lại: “Anh nghĩ tôi là cái loại người sẽ tự nghiến nát răng của bản thân rồi nuốt toàn bộ xuống bụng để nín nhịn hay sao?!” 

Ngoại trừ Tề Đằng Nhàn, không một ai có thể khiến cho Từ Ngạo Tuyết phải chịu thiệt nhiều như vậy mà vẫn còn được sống thoải mái. 

Cũng chỉ có một mình Tề Đẳng Nhàn mới có thể áp chế được dáng vẻ kiêu ngạo của Từ Ngạo Tuyết mà thôi. 

Sau khi nghe xong những lời mà Từ Ngạo Tuyết vừa mới nói, Vương Kiếm Thành nở một nụ cười đầy khinh thường rồi nói: “Ban nãy cô đã tát vào mặt Tuyết Kiều một lần, tôi vẫn còn chưa tính toán rõ ràng chuyện này với cô đâu, hay là cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ càng xem bản thân nên làm những gì để được phép rời khỏi thành phố Hương Sơn đi!” 

Lôi Tuyết Kiều nói tiếp: “Không sai, tôi sẽ kể lại chuyện này cho bố tôi biết, bố tôi thương yêu tôi nhất cơ mà! Ban nãy cô dám động tay với tôi, cho dù cô có không bị lột một lớp da thì cô cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện có thể rời khỏi thành phố Hương Sơn!” 

Địa vị của nhà họ Lôi ở thành phố Hương Sơn, đó là vấn đề mà không một ai có thể nghi ngờ được! 

Bỗng dưng Tề Đằng Nhàn bước lên một bước rồi bóp lấy cổ Vương Kiếm Thành, sau đó hắn cười lạnh và nói: “Cái tên khốn kiếp này, anh dám biến bản thân thành hạng bám váy đàn bà để xui khiến một người phụ nữ tới đây cho cô ta giúp anh đối phó với Từ tổng à, chuyện đầu tiên cần phải được tính toán rõ ràng là chuyện này mới đúng chứ! Ông đây ghét nhất là cái loại bám váy đàn bà đấy nhé!” 

Lôi Tuyết Kiều không nhịn được mà giận dữ nói: “Anh mau buông anh Thành ra cho tôi! Cẩn thận tôi xử lý cả nhà anh luôn bây giờ đấy!” 

Vương Kiếm Thành cũng ngẩn cả người ra, từ bé đến giờ anh ta luôn được sống trong hoàn cảnh an nhàn và sung sướng, hơn nữa ở bên cạnh anh ta vẫn còn một người khác là Lôi Tuyết Kiều, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể ngờ được rằng lại có người ra tay trực tiếp với anh ta mà không biết suy xét đến tình hình như những gì mà người khác thường làm! 

“Nhà họ Vương thì như thế nào? Thì có làm sao hả? Dĩ nhiên là chúng ta phải tính toán cho thật rõ ràng chuyện của ngày hôm nay mới được!” Trong đôi mắt của Từ Ngạo Tuyết tràn đầy khí lạnh. “Cho dù nhà họ Triệu có đến đây để chất vấn tôi thì ngày hôm nay tôi cũng phải xả cơn tức này ra ngoài trước đã! Nếu không thì các người sẽ thực sự cho rằng một khi Từ Ngạo Tuyết tôi đây đã sa cơ thất thế thì bất kỳ ai cũng có thể tìm đến rồi đạp cho tôi một cước, có phải không?” 

Dĩ nhiên là Từ Ngạo Tuyết là một người rất có cá tính rồi, dù sao thì cô ta cũng thuộc kiểu phụ nữ mạnh mẽ độc lập có thể cầm giày trên tay mà quật vào mặt người khác, tự dưng vô duyên vô cớ lại bị tát cho một cái đau điếng như vậy, phải để yên cho tên đầu sỏ gây ra chuyện này ấy à, cơn tức này cô ta không thể nào nuốt trôi được! 

Lôi Tuyết Kiều xông lên chuẩn bị lao vào đấm đá Tề Đằng Nhàn, sau đó cô ta lại bị Từ Ngạo Tuyết đẩy ra thật mạnh rồi quát to một tiếng: “Cô cút ngay cho tôi!” 

Làm sao mà Lôi Tuyết Kiều có thể là đối thủ của Từ Ngạo Tuyết được cơ chứ? Lôi Tuyết Kiều bị Từ Ngạo Tuyết đẩy mạnh đến mức lảo đảo một cái, không đứng vững được, cả người đập vào vách tường kêu phịch một tiếng, phần ót cũng phải tiếp xúc trực tiếp với mặt tường, cô ta cảm thấy đau đớn đến nỗi bật khóc ngay lập tức. 

Vương Kiếm Thành nói bằng giọng điệu vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi: “Con mẹ nó, cái thằng quê mùa ngoại lai này nữa, mày dám ra tay với tao cơ à? Mày có biết bản thân đang làm cái gì không vậy?" 

Tề Đằng Nhàn lười không muốn nói chuyện với Vương Kiếm Thành, hắn chỉ lôi xềnh xệch anh ta vào trong thang máy, Từ Ngạo Tuyết cũng nhanh chóng đi theo bọn họ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.