Khóe miệng hắn giật giật, cảm thấy cuộc sống này còn đặc sắc hơn những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mình đọc trong tù một chút.
Dương Quan Quan không khỏi trợn mắt, kinh ngạc nói: "Thế mà lại là Mộng Mộng!"
Kiều Thu Mộng mặc một thân tây trang nữ màu đen đứng bên bờ biển, nhìn thấy người tới thì mỉm cười nghênh đón.
"Bạn cũ, đã lâu không gặp!" Kiều Thu Mộng vẫy tay mỉm cười, gật đầu với Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan.
Từ Ngạo Tuyết không quen cô ấy, dò xét từ trên xuống dưới rồi nói: "Có chút ấn tượng đấy, trước đó không phải chỉ là một công ty nhỏ thôi sao? Sao lắc mình cái đã biến thành thủ lĩnh của Vĩnh Dạ Quân rồi?"
Kiều Thu Mộng nói: "Nhờ có Sở Vô Đạo tiên sinh đối tốt với tôi, không chê tôi tư chất ngu dốt mà nhận tôi làm đồ đệ. Tôi có thể có thành tựu như vậy cũng đều là anh ta cho!"
Dương Quan Quan không khỏi ngạc nhiên nói: "Thì ra sư phụ của cô là Sở Vô Đạo, tôi đã nói mà!"
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng hiểu tại sao Vĩnh Dạ Quân lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy, hóa ra là vợ cũ Kiều Thu Mộng tiếp quản.
Nhìn chung thì hiện giờ Kiều Thu Mộng đã có khí chất của nhân vật lớn, giữa hai lông mày có vẻ trầm tĩnh và sắc bén, không còn ngây ngô như trước nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại không nhịn được thở dài, lắc đầu nói: "Cô đã thay đổi rất nhiều, tôi không biết lúc trước dựa theo ý của cha tôi ra khỏi nhà tù U Đô đến nhà họ Kiều, đến cùng là đúng hay không đúng..."
Bởi vì hắn biết rõ Kiều Thu Mộng gánh vác trọng trách của Vĩnh Dạ Quân sẽ có bao nhiêu áp lực.
Muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó!
Có thể được người của Vĩnh Dạ Quân gọi hai chữ "quân vương" không phải chuyện đơn giản.
"Những thứ này không liên quan tới anh mà là sự lựa chọn của tôi." Kiều Thu Mộng nói.
"Mời mọi người ngồi!"
Trên bờ biển đã bày sẵn ghế, còn có một chiếc bàn nhỏ bày cà phê và nước trà.
Tề Đẳng Nhàn nói với Kiều Thu Mộng: "Cô đảm nhận trách nhiệm của Vĩnh Dạ Quân nhưng điều này cũng sẽ gây rắc rối cho cô, chẳng hạn như phía chú Kiều bên kia..."
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, chú Tề đã giúp gia đình tôi giải quyết việc phiền toái này rồi. Cho dù những kẻ đó muốn đối phó tôi cũng không dám nhắm vào người trong gia đình tôi nữa."
Tề Đẳng Nhàn hơi giật mình, ngược lại không ngờ Tề Bất Ngữ thế mà lại lặng lẽ giúp nhà họ Kiều giải quyết một phiền phức lớn.
"Bởi vì Sở Vô Đạo tiên sinh giúp Tề Đẳng Nhàn cướp xe tù của Lục Chiến Long, Vĩnh Dạ Quân cũng bị liệt vào phe cánh phản diện, cuộc sống của cô cũng không dễ dàng chút nào phải không? Trốn đông trốn tây?" Dương Quan Quan hỏi Kiều Thu Mộng.
"Đâu chỉ là không dễ dàng! Nội bộ của Vĩnh Dạ Quân sắp bị tách ra rồi, bây giờ có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động cũng không dễ dàng gì." Kiều Thu Mộng lắc đầu nói: "Nhân tâm thay thổi, sư phụ vừa đi thì dã tâm của rất nhiều người đã xuất hiện như măng sau mưa xuân."
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Một đời vua một đời thần là chuyện bình thường. Quyền lực quá hấp dẫn, chưa kể hiện giờ Vĩnh Dạ Quân khó khăn như thế, chẳng có gì lạ khi có kẻ phản bội muốn tách ra."
Kiều Thu Mộng nói: "Cho nên hôm nay mời anh tới đây là muốn anh giúp tôi giải quyết cái phiền toái này."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô nói đi."
"Người này tên là Hứa Hử, là một vị tướng dưới quyền của sư phụ, sau khi sư phụ rời đi, Vĩnh Dạ Quân bị coi là phản quốc và anh ta chuẩn bị chia rẽ Vĩnh Dạ Quân từ bên trọng."
Kiều Thu Mộng lấy một tấm ảnh ra và nói rằng: "Tôi từng lên kế hoạch hành động nhắm vào người này, chẳng qua cuối cùng đều thất bại."
"Thứ nhất là vì địa vị của người này trong Vĩnh Dạ Quân không thấp, dù người ở phe tôi cũng có một số gián điệp của anh ta."
"Thứ hai là vì võ công của người này thực sự rất cao, có thể biến nguy thành an."
"Thứ ba, người này đang ẩn náu trong võ đường Chiến Thiên, không thể nhằm vào anh ta."