“Quả nhiên, tôi vừa mới có chút thành quả ở Nam Dương thì lập tức có người muốn hái quả đào của tôi?!”
Từ Ngạo Tuyết cầm di động, gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, giữa mày mang theo một chút tức giận.
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, hỏi: “Ơ? Sao lại thế này? Ai dám hái đào của đại tiểu thư cô?”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Người nhà họ Tạ có quan hệ thông gia với nhà họ Triệu, một bà cô tên Tạ Thiên Ngọc!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người nhà họ Tạ? Ồ, vậy thì xem ra cô vẫn gặp phải chút phiền toái rồi!”
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến*, Từ Ngạo Tuyết vừa mới xử lý xong một Vương Kiếm Thành, lát sau đã có người nhà họ Tạ tới hái quả đào.
*Một câu thơ trong bài Ô Y hạng - Lưu Vũ Tích.
Có thể nói nhà họ Tạ là sự giúp đỡ lớn nhất của nhà họ Triệu, giữa hai nhà cũng kết thành thông gia củng cố quan hệ.
“Trước hết anh cứ đảm bảo an toàn cho cô ta, để cô ta có thể bình an vô sự rời khỏi Hương Sơn.” Dương Quan Quan nhíu nhíu mày, nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì gật gật đầu.
“Chỉ là, dựa vào cái gì mà người nhà họ Tạ tới hái đào của cô? Hiện tại, bên Nam Dương cô cũng có tiếng nói, sao còn phải sợ bọn họ?”
Từ Ngạo Tuyết lại lắc đầu, nói: “Làm gì mà đơn giản như vậy! Người nhà họ Tạ tìm đến nhà họ Quý, một gia tộc bản thổ có quyền thế ở Hương Sơn, chỉ cần giữ tôi lại Hương Sơn không cho tôi trở về là có thể đạt được mục đích.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhà họ Quý?”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Nhà họ Quý lập nghiệp bằng buôn bán nhựa plastic! Tên tội phạm có quan hệ với tổ tiên nhà họ Diệp đã từng bắt cóc thiếu gia nhà họ Quý, ồn ào đến mức toàn thế giới chấn động.”
“Ồ…” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi gật đầu, có ấn tượng.
Nhà họ Quý là một đại gia tộc rất có tiền, nhưng nhà họ Lôi lại là một đại gia tộc có tiền lại có thế còn được đại lão duy trì, nếu không thì tại sao những tên tội phạm đó không xuống tay với nhà họ Lôi?
Giữa hai đại gia tộc vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đi trở về trước, hơn nữa cũng bảo cô ta chú ý một chút tình hình bên phía Nam Thiến, tránh bị người của Nghiêm Động đến làm phiền.
Dương Quan Quan vốn muốn chính tay đâm tên trai đểu Tề Đẳng Nhàn, nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sự quan tâm và lo lắng cho hắn lại vượt qua lửa giận. Hơn nữa, sự an toàn của Từ Ngạo Tuyết cũng thực sự quan trọng, chỉ bảo hắn cẩn thận làm việc, yên lặng rời đi.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra thì bắt đầu tính sổ với Từ Ngạo Tuyết không ngừng chôn bom cho mình.
Hắn lập tức ấn người trên bàn sách oán hận một trận, đến mức người ta phát khóc…
Lần đầu tiên Từ Ngạo Tuyết cao ngạo mở miệng xin tha, lại còn cầu xin rất nhiều lần, lúc này mới được miễn cưỡng buông tha.
“Hướng tổng chôn bom cho tôi, tôi không dám làm gì, nhưng cô muốn chơi xấu tôi, không dễ như vậy đâu!” Tề Đẳng Nhàn vô cùng khoe khoang nói.
“A… Tôi nhất định phải giết anh!” Từ Ngạo Tuyết cũng chỉ có thể mạnh miệng một chút mà thôi, cả người như bị tê liệt, không thể động đậy.
Bởi vì Từ Ngạo Tuyết đột nhiên nghe được tin tức này mà rối loạn, quên mất Tề Đẳng Nhàn là loại người có thù tất báo, hôm nay cô ta chơi xấu hắn như vậy, không bị trả thù mới là lạ!
Lúc nãy nên giữ Dương Quan Quan lại chỗ này bằng bất cứ giá nào, thế thì thằng nhãi họ Tề muốn trả thù cô ta cũng không dám.
Từ Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu, nói: “Sao một phát đạn đó không bắn chết anh luôn đi? Tuy rằng tôi biết tiện nhân như anh chắc chắn sẽ đề phòng, nhưng vẫn có cảm giác tiếc hận.”
Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: “Hôm nay nếu không có tôi ra tay, cô có mười cái mạng cũng không đủ dùng, còn ở chỗ này châm chọc tôi?”
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tối lại, tuy rằng lời này khó nghe nhưng lại là lời nói thật, không có Tề Đẳng Nhàn, cô ta có mười cái mạng cũng đều bị chôn vùi ở Hương Sơn.
Dù sao cũng có nhiều người tới giết cô ta như vậy, lại còn có siêu cấp cao thủ như Clark.
Thậm chí, trong nội tâm cô ta cũng bắt đầu mơ hồ, người cô ta hận nhất lại là người cứu cô ta nhiều lần nhất… Thậm chí, thời điểm nhìn thấy hắn trúng đạn, trong lòng cô ta không khỏi có chút hoảng loạn và khẩn trương.
Những cảm xúc kỳ lạ hiếm thấy, lung tung rối loạn đó làm nội tâm Từ Ngạo Tuyết có một cảm giác như muốn hỏng mất!