Hứa Ức Ngọc muốn lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ, nhưng rồi cô bị Hứa Trường Ca kéo lại.
Hứa Trường Ca lắc đầu với cô rồi nói rằng: “Chúng ta không thể tham gia vào những cuộc đấu đá ở cấp bậc như thế này được đâu! Hơn nữa Tiểu Lý cũng không phải là một người bình thường, vì vậy nên con không cần phải quá lo lắng làm gì cả.”
Advertisement
Hứa Ức Ngọc chỉ bĩu môi, nhưng mà cô không thể không thừa nhận rằng những gì mà Hứa Trường Ca vừa mới nói cũng rất có lý, quả thực những cuộc đấu đá ở cấp bậc như thế này là một thứ gì đó mà nhà họ Hứa có thể tham gia vào được! Dĩ nhiên là Hứa Trường Ca cũng có một chút danh tiếng đáng kể ở thành phố Hương Sơn này, nhưng mà để so sánh với những nhân vật như người thuộc nhà họ Quý thì ông vẫn quá mức nhỏ bé.
“Con mẹ nó, cậu dám uy hiếp tôi đấy à?!” Tề Đẳng Nhàn cau mày, hắn ngay lập tức tát cho Quý Khải một cái thật mạnh đến nỗi anh ta ngã oạch xuống dưới đất.
Advertisement
Lần này thì không chỉ có mỗi Quý Khải ngẩn người ra không hiểu chuyện gì, mà ngay cả Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc khi chứng kiến cảnh tượng ấy cũng trở nên vô cùng choáng váng!
Bởi vì không một ai có thể đoán trước được rằng Tề Đẳng Nhàn lại dám ra tay với một người có địa vị như Quý Khải!
Ngay cả Tạ Thiên Bảo cũng không nhịn được mà cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, cô ta có cảm giác như trên mặt mình cũng hơi lành lạnh.
Người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn cũng không thể không tỏ ra vô cùng khiếp sợ, nhưng ngay sau khi tỉnh táo lại thì ông ta lập tức hô lên bằng giọng hết sức giận dữ: “Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu rồi, mau tới đây hết cho tôi, ở đây có một người giở trò hành hung với người khác!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ chân lên đá một cước vào bụng của người phụ trách sân bay, khiến cho ông ta ngã huỵch xuống đất rồi văng ra xa tận vài mét, sau đó hắn khó chịu nói: “Làm ầm làm ĩ cái gì đây không biết?”
Hứa Ức Ngọc suýt chút nữa thì bị dọa cho ngất xỉu rồi, hành động như thế này thì không phải là quá bạo lực hay sao… Có điều nếu Tề Đẳng Nhàn chỉ đánh một người có thân phận không quá lớn như người phụ trách sân bay thì cũng không sao cả, nhưng mà Quý Khải vẫn còn đang nằm ở dưới đất kia kìa, liệu chuyện này có thể giải quyết một cách đơn giản được không vậy?
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Quý Khải rồi giơ tay chỉ thẳng vào mũi anh ta, hắn nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Chỉ sợ là cha cậu cũng không muốn gặp lại một thằng con trai ngu ngốc, chơi với ai không chơi mà lại đi chơi với cái con ranh ngu ngốc không kém đến từ nhà họ Tạ như cậu đâu đấy!”
Tạ Thiên Bảo không nhịn được mà nổi giận đùng đùng, cô ta hỏi lại: “Anh vừa mới nói cái gì đấy?!”
Quý Khải cũng tỏ ra vô cùng giận dữ, nhưng khi đối diện với Tề Đẳng Nhàn và nhìn vào trong mắt hắn thì anh ta chỉ có thể bắt gặp một sự uy nghiêm dường như vô tận nằm ở giữa hai nhãn cầu của hắn mà thôi.
Trong khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi ấy, dường như anh ta đã bước chân vào một cung điện cũ ở bên trong danh thắng là một tòa tháp cổ xưa, đứng đối diện với một pho tượng cao hơn mười thước có hình dáng giống như một thiên thần đang chuẩn bị giáng đòn trừng phạt xuống, cũng vì thế mà anh ta có thể cảm nhận được rằng bản thân nhỏ bé ra sao và đối phương là một sinh vật thần thánh không thể mạo phạm như thế nào.
“Rốt cuộc mày có thân phận như thế nào cơ chứ… Lần trước tao đã theo bố của tao đến nước Anh công tác một vài ngày, nữ hoàng của vương quốc Anh đã tự mình ra đón tiếp bố và tao, nhưng thậm chí lúc đó tao còn không có cảm giác căng thẳng và sợ hãi như lúc này đây…” Quý Khải không nhịn được mà âm thầm tự hỏi trong lòng, anh ta có cảm giác như da gà da vịt đang nổi lên từng đợt một trên làn da của mình.
Cho dù nữ hoàng của vương quốc Anh có là người như thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, còn về phần Tề Đẳng Nhàn thì… Hắn đã không còn là một con người bình thường nữa rồi, nếu như được đặt vào trong thời kỳ cổ đại thì hắn sẽ là sự tồn tại giống như các chân nhân hoặc là Phật Đà vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa mới trôi qua ban nãy, có thể dùng bốn chữ sau đây để hình dung và miêu tả ra nét mặt cùng với khí chất mà Tề Đẳng Nhàn thể hiện ra trước mặt Quý Khải – dáng vẻ trang nghiêm.
Nhất thời Quý Khải đã bị dọa cho sợ chết khiếp vì khí chất toát ra từ Tề Đẳng Nhàn!