Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1377: Trông có chút chật vật không tả nổi.



 

“Ha ha, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trước tiên chúng ta cần đảm bảo rằng chú Hứa được bình an vô sự rồi hẵng nói sau.” Hà Định Khôn lơ đễnh khoát tay một cái, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh.  

 

Hứa Ức Ngọc ngẩn cả người ra, không hiểu đang có chuyện gì, chẳng phải bọn họ đã nói với cô rằng điều kiện mà nhà họ Hà đưa ra chỉ là yêu cầu cô với Hà Định Khôn làm quen với nhau như bạn bè nam nữ bình thường thôi sao? Tại sao bây giờ lại đi thẳng đến bước đính hôn rồi vậy?  

 

Hứa Ức Ngọc nói: “Mẹ à, lúc trước mẹ đâu có nói như vậy với con?!”  

  Advertisement

Triệu Tân Lan lại thấp giọng nói: “Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Hà thiếu gia làm sao mà có thể so sánh ngang hàng với cái thằng nhãi ranh béo ú mà con đang quen được, cậu ấy mạnh mẽ hơn cậu ta, ngoại hình của cậu ấy cũng đẹp hơn cậu ta, gia thế thì đương nhiên là cao hơn hẳn cậu ta rồi! Bây giờ con cũng đã đến độ tuổi nên lập gia đình rồi đấy, đàn bà con gái mà đợi đến lúc ba mươi tuổi thì sẽ mất giá cho coi!”  

 

Hứa Ức Ngọc không còn gì để nói nữa rồi, mất giá sao? Chẳng lẽ Triệu Tân Lan thực sự chỉ coi cô như một món hàng cần bán đi thôi ư?  

 

“Các người đừng có nhiều lời nữa, mau theo tôi đi vào trong đó đi!” Trần Hùng Phi nói với giọng hết sức lạnh lùng.  

  Advertisement

Triệu Tân Không quay sang Tề Đẳng Nhàn rồi nở nụ cười đắc ý và nói: “Ngày hôm nay bọn tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới gọi là nhân vật có quyền có thế có mặt mũi ở thành phố Hương Sơn! Cậu đừng tưởng là bản thân có một chút bản lĩnh thì có thể vươn lên làm anh hùng trong thiên hạ.”  

 

“...”  

 

Tề Đẳng Nhàn không còn gì để nói nữa rồi, ông đây còn chưa kịp nói câu nào mà các người đã liên tục giễu cợt rồi móc mỉa, hơn nữa chính bản thân hắn còn chưa có suy nghĩ rằng mình có thể trở thành anh hùng trong thiên hạ!  

 

Triệu Tân Lan đi tới vỗ vỗ vào vai Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói: “Lần trước cậu đã đòi được năm trăm triệu về cho chúng tôi, nhà chúng tôi đều rất cảm kích cậu, nhưng cậu và Tiểu Ngọc thực sự không hợp để ở bên nhau đâu!”  

 

Bà ta vừa mới nói ra những lời này thì Dương Quan Quan đã lập tức nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt tràn ngập sát khí!”  

 

“Anh dám lén lút cho Hứa Trường Ca tiền để giúp chú ấy chiếm mất cổ phần của tôi à?!” Dương Quan Quan vừa nghiến răng vừa hỏi hắn.  

 

Lúc ấy tình hình tài chính của Hứa Trường Ca đang nằm trong trạng thái nguy kịch, ngược lại Dương Quan Quan có thể vươn lên chèn ép ông, cũng chính vì vậy mà lẽ ra số cổ phần mà Hứa Trường Ca chiếm được phải thấp hơn so với cô ta rất nhiều.  

 

Những việc mà Tề Đẳng Nhàn đã làm không khác gì đang đào góc tường của Dương Quan Quan cả, cái tên hai mặt này dám làm trò ăn cây táo rào cây sung với cô ta sao?  

 

Thực ra lúc đó thì Tề Đẳng Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ Hứa Trường Ca một chút mà thôi, chút tiền lẻ đó với hắn mà nói thì còn không bõ dính răng nữa là…  

 

Nhưng ngay cả chính bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng không biết. là do hắn quá hào phóng, hay là do hắn kiếm tiền quá dễ dàng, vậy nên hắn mới không cảm thấy mấy trăm triệu là một số tiền lớn nữa.  

 

“Cô đừng có mà để ý chút chuyện nhỏ này nữa, cũng chỉ là giúp đỡ năm trăm triệu thôi mà, cô rót vốn đầu tư nhiều như vậy vào club trên du thuyền kia thì sao phải so đo từng chút một thế chứ.” Tề Đẳng Nhàn vừa thản nhiên đáp lại vừa nhấc chân đi vào theo đám người Trần Hùng Phi.  

 

Bên trong võ đường Chiến Thiên được lắp đặt những trang bị rất xa hoa mang theo màu sắc rất cổ điển, sàn của võ đường đa số là sàn lót gỗ, cũng là loại cao cấp thường được dùng để lót bên dưới một sân bóng rổ.  

 

Bọn họ vừa mới bước chân vào võ đường thì đã được rất nhiều ánh mắt chú ý đến, những ánh mắt đó đều đến từ các đệ tử của võ đường Chiến Thiên.  

Tất cả các đệ tử đó để mặc võ phục màu trắng toát, ở thắt lưng có đeo một cái đai lưng màu đen, dưới chân cũng đi giày thái cực, khi đứng cùng với nhau tạo thành một đội thì mang lại cảm giác cực kỳ có khí chất.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Một tiếng động không nhỏ vang lên, một bóng người nặng nề ngã xuống dưới đất.  

 

 

Người vừa mới ngã xuống kia chính là Hứa Trường Ca chứ không phải ai khác.  

 

 

Khóe miệng của Hứa Trường Ca rỉ máu, sắc mặt của ông vô cùng tái nhợt, trông có chút chật vật không tả nổi.  

 

 

“Daddy ơi!” Hứa Ức Ngọc không kiềm chế được bản thân mà gọi một tiếng thật to, cô vội vàng chạy tới đỡ Hứa Trường Ca đang ngã dưới đất dậy.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.