Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1384: Vùng ngực anh ta bị đấm cho một cú thật mạnh.



 Vậy nhưng vào khoảnh khắc mà bọn họ chạm vào Hứa Hử, bọn họ mới phát hiện ra một điều, lực đạo như thế này căn bản không giống như những gì mà bọn họ đã tưởng tượng… 

 Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà đã có năm hay sáu đệ tử bị va phải rồi lần lượt ngã xuống, bọn họ không đứt gân thì cũng gãy xương, thậm chí còn có một người bị lực va chạm đánh bay ra ngoài. 

 Hứa Hử cố hết sức để vặn người qua lại trên không trung, hai chân của anh ta đáp xuống đất rầm một cái, làm cho sàn nhà gần như nổ tung, ngay cả khuôn mặt của anh ta cũng bị sung huyết mà chuyển sang màu đỏ tím vô cùng đáng sợ! Vậy nhưng anh ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm mà đã thấy Tề Đẳng Nhàn tiếp tục giẫm mạnh lên mặt đất rồi bước về phía anh ta, thậm chí hắn còn xuất hiện ở ngay trước mặt anh ta chỉ sau vài giây đồng hồ. 

 Vùng ngực anh ta bị đấm cho một cú thật mạnh. 

 Sau đó Hứa Hử bị chấn động từ cú đấm này làm cho bủn rủn tay chân, không còn sức lực, phải ngồi phịch một tiếng xuống đất. 

 Chiến Phi ngay lập tức đứng dậy rồi quát lên thật to: “Dừng lại được rồi đấy!” 

 Quả nhiên Tề Đẳng Nhàn không hề ra tay đánh Hứa Hử thêm nữa. 

 Về phần Hứa Hử, anh ta có cảm giác rằng cú đấm kia chỉ khiến bản thân anh ta thấy hơi đau đớn, ngoài ra thì xương cốt và gân mạch của anh ta hoàn toàn không bị tổn hại một chút nào, ngay cả nội tạng nằm trong ngực bụng cũng cực kỳ bình thường.

Người như Tề Đẳng Nhàn mà lại có thể thực sự hạ thủ lưu tình với đối thủ của mình hay sao? 

 Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng kỳ quái, cô ta liên tục nhíu mày, rõ ràng Kiều Thu Mộng đã nói với bọn họ rằng Tề Đẳng Nhàn phải lấy mạng của Hứa Hử cho bằng được cơ mà! 

 Ban nãy rõ ràng Tề Đẳng Nhàn có thể đánh chết Hứa Hử chỉ bằng một đòn rất đơn giản, có khi hắn còn có thể đánh vỡ mạch máu trong trái tim của Hứa Hử, vậy là được rồi, nhưng mà tại sao hắn lại phải kìm hãm sức lực một cách khó hiểu như vậy cơ chứ? Thực sự là kỳ quái, Dương Quan Quan không tài nào hiểu được! 

 Hứa Hử ngồi dưới đất với khuôn mặt đen sì như đít nồi, anh ta nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Đa tạ các hạ vì đã thủ hạ lưu tình với tôi!” 

 Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười đầy thản nhiên rồi xoay người đi sang phía khác, sau đó hắn nói với Hứa Trường Ca: “Chú Hứa ơi, chúng ta đi thôi nào!” 

 Trần Hùng Phi đã chứng kiến hết toàn bộ trận chiến vừa rồi từ đầu đến cuối, sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn đánh bại được Hứa Hử thì hắn ta không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ trong lòng vì thực lực của cái tên béo ú này là quá cao. 

 Nếu như người đứng ra chiến đấu với cái tên béo ú kia là Trần Hùng Phi, thì chỉ sợ hắn ta thực sự sẽ bị dồn vào chỗ chết! Khó trách cái tên béo ú kia lại có thể nói ra những lời ngang ngược như vậy! 

 Trông thấy Tề Đẳng Nhàn trở thành người chiến thắng, Hà Định Khôn không nhịn được mà để lộ vẻ thất vọng vô cùng lộ liễu trên khuôn mặt, anh ta còn đang trông cậy vào Hứa Hử để Hứa Hử đánh chết Tề Đẳng Nhàn ngay trong võ đường Chiến Thiên này cơ mà. 

 “Các người tưởng các người muốn đi thì các người có thể đi được à?!” Các đồ đệ của Chiến Phi đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ. 

 Nhưng chính bản thân Chiến Phi cũng nói với bọn họ bằng giọng điệu hết sức lạnh nhạt: “Mau tránh đường đi, nếu như bọn họ đã chứng minh được bản lĩnh thì các con cũng phải cho bọn họ có quyền được ra đi! Một khi đã sống ở trên đời, chúng ta không nên hành xử tuyệt tình quá mức.” 

 Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Nếu như Chiến sư phụ muốn ra tay để thử trình độ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt với anh đâu.” 

 Những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói ra lập tức khiến cho đám người Triệu Tân Lan cảm thấy sợ chết khiếp, hắn đã chiếm được lợi từ phía người ta rồi thì thôi đi, vậy mà hắn lại còn âm mưu muốn khiêu chiến đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, “thần thủ” Chiến Phi sao? Chuyện này có khác gì lão già ăn thạch tín cơ chứ, không lẽ Tề Đẳng Nhàn đã chán sống rồi à? 

 Vậy nhưng Chiến Phi thì lại căn bản không có ý định sẽ giao đấu với Tề Đẳng Nhàn, anh ta chỉ nói: “Nếu như tôi ra tay với cậu vào lúc này thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ trích là ỷ thế hiếp người, hơn nữa, ban nãy cậu vừa mới giao đấu cùng Hứa sư phụ xong, tôi sẽ không chiếm hời của cậu. Nếu như cậu muốn giao đấu với tôi một lần thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu tham gia đại hội võ đạo là được thôi!” 

 “Tôi chỉ hy vọng là cậu sẽ không khiến cho tôi phải cảm thấy thất vọng.” 

 Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng có khi công phu mồm mép của Chiến Phi còn lợi hại hơn cả công phu võ thuật của anh ta đấy, có thể nói từng lời mà anh ta thốt ra đều đã được suy tính cẩn thận. 

 Sau khi nghe xong những lời này của Chiến Phi, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà mỉm cười rồi đáp lại: “Được thôi, tôi sẽ đến và tham gia đại hội võ đạo, mong là đến lúc đó thì Chiến sư phụ sẽ không bỏ chạy vì sợ hãi mà hãy giữ lấy những gì anh nói hôm nay!” 

 Chiến Phi không thèm trả lời lại, anh ta lạnh lùng phất phất tay để ra lệnh cho đám đệ tử của mình tránh sang hai bên, nhường đường cho bọn họ ra khỏi võ đường Chiến Thiên. 

 Sau khi ra khỏi cửa lớn của võ đường, Hứa Trường Ca không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông quay sang mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tiểu Lý à, chú không ngờ là công phu của cháu lại lợi hại đến như vậy đấy, ngay cả cái người tên Hứa Hử kia cũng không phải là đối thủ của cháu, chú thực sự cảm thấy rất ngưỡng mộ cháu!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.