Muốn dùng vài chục triệu để thỏa mãn cái tên vua lừa gạt tống tiền kia cơ à, chỉ sợ đó là chuyện khó khăn nhất trên đời đấy nhỉ?
Có điều Hứa Hử cũng không phải là loại người sẽ nguyện ý chịu thiệt một cách đơn giản như vậy, đương nhiên là anh ta vẫn còn có những dự tính khác nữa, anh ta ngay lập tức liên lạc với các thành viên của Vĩnh Dạ Quân ở dưới trướng mình, bắt đầu công cuộc chuẩn bị từ sớm.
Phương thuốc hóa giải, anh ta nhất định sẽ giành được!
Quân Vương Giới, anh ta nhất định cũng sẽ giành được!
Advertisement
Phương thức liên lạc với Tề Đẳng Nhàn thì rất khó tìm, nhưng phương thức liên lạc với Dương Quan Quan thì lại tương đối dễ tìm.
Hứa Hử bèn ngay lập tức liên lạc với Tề Đẳng Nhàn thông quan Dương Quan Quan, đồng thời đưa cho hắn thời gian và địa điểm hẹn gặp mặt.
Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Dương Quan Quan rồi nói với cô nàng đang mang vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Cô thấy chưa, không phải là tiền bạc đã tự tìm tới cửa rồi hay sao?!”
Advertisement
“Anh giấu giếm nó vừa thôi nhé, tại sao anh đã học được một loại chưởng pháp lợi hại như vậy mà lại không dạy cho tôi biết?”
Dương Quan Quan giơ tay lên bóp cổ Tề Đẳng Nhàn rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hay là anh sợ tôi học xong rồi thì tôi sẽ đánh chết anh ngay lập tức?”
Tề Đẳng Nhàn trợn trắng hai mắt lên rồi nói với cô ta: “Không liên quan một tý nào nhé… Chưởng pháp đó cực kỳ khó để luyện tập thành công, hơn nữa, sau khi cô đã học xong ba chiêu thức nội gia thì chiêu thức này cũng sẽ không có tác dụng lớn lao gì cho lắm.”
Dương Quan Quan chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó cô ta lại nói: “Tôi thì cảm thấy là anh đang giấu giếm tôi mới đúng, anh sợ tôi học được công phu lợi hại thì sẽ hạ gục được anh chứ gì.”
Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan không chịu buông bản thân ra thì đành phải tự mình ra tay, hai tay hắn giơ lên trên cao, nhắm thẳng vào vị trí chính giữa.
Dương Quan Quan giật mình một cái rồi vội vàng co người lùi về phía sau, giơ hai tay ra đẩy một cái để chặn tay hắn lại bên ngoài.
“Cô hãy gọi điện cho Thu Mộng đi, bảo cô ta đêm nay dẫn người đến bố trí trước một chút để đề phòng, so với việc tôi ra tay đánh chết Hứa Hử thì không bằng để cho cô ta mượn cơ hội này mà lập uy với tất cả mọi người, cũng là để củng cố cho địa vị của cô ta ở bên trong Vĩnh Dạ Quân!” Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp.
“Tôi biết rồi.” Dương Quan Quan nhíu nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn chú ý tới một điều, ngày hôm nay Dương Quan Quan mặc loại áo polo có thể cài cúc cổ áo, hắn không nhịn được mà tằng hắng một cái rồi bảo cô ta: “Cô mau cài cổ áo lại đi!”
Dương Quan Quan đáp lại bằng giọng hết sức ngạc nhiên: “Ô hay? Cái tên già dê háo sắc như anh tự dưng lại đổi tính cơ à? Cái áo này của tôi dù có không cài cổ áo lại thì cũng đâu có lộ da thịt đến vậy đâu cơ chứ!”
Tề Đẳng Nhàn thầm nói trong lòng rằng, đúng là không có lộ da thịt quá đáng, nhưng mà bùa cầu may đang đeo trên cổ cô đã lộ ra ngoài rồi kia kìa, cái thứ đó mới là thứ không thể bại lộ được!
Về lá bùa cầu may mà Dương Quan Quan đang đeo trên cổ, đó chính là món quà mà hồi trước Kiều Thu Mộng đã tốn hết tâm tư để mua về tặng cho hắn, sau này hắn lại thuận nước đẩy thuyền đưa lại nó cho Dương Quan Quan.
Nếu như để Kiều Thu Mộng nhìn thấy lá bùa cầu may đó, vậy chẳng phải là Tề Đẳng Nhàn nên phát nổ tại chỗ luôn hay sao?
“Tôi đây là đang lo lắng cho cô, sợ cô không cẩn thận để lộ da thịt rồi những người khác sẽ nhìn thấy mất, vậy thì chẳng phải là tôi sẽ chịu thiệt thòi lớn hay sao?” Trong miệng Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn thốt ra những lời dối trá.
“Hừ!” Dương Quan Quan không nhịn được mà nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng kỳ thực trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thế nên cô ta giơ tay cài hai cái cúc áo đính trên cổ áo lại.
Cũng nhờ thế mà lá bùa cầu may kia bị lớp quần áo che lại ở bên trong.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, con mẹ nó, sau này hắn phải cẩn thận gấp một nghìn lần mới được.
“Khó trách ông già bảo mình là phải vững lòng mà không lung lay, thì ra là như thế! Bố vẫn đúng là bố, ánh mắt vừa chuẩn vừa thâm độc!”
Sau khi bàn chuyện xong xuôi với Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn bèn quay về nhà họ Lôi.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước chân vào cửa lớn đã nhìn thấy Lôi tổng quản cũng vừa mới quay về từ bên ngoài, trong tay của ông ta vẫn còn đang cầm theo một tấm thư mời nào đó không biết là do ai gửi.
“Ôi, Lý sư phụ đấy à?” Lôi tổng quản bước tới rồi mỉm cười và nói lời chào với hắn.
Vốn dĩ Lôi tổng quản cũng là người luyện võ, ông ta cảm thấy nếu như bản thân gọi Tề Đẳng Nhàn bằng cách xưng hô “Lý tiên sinh” thì quá là mất tự nhiên, cho nên đành phải lấy “Lý sư phụ” để thay thế.