Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn đã thành công sử dụng khổ nhục kế để hóa giải Tu La Tràng ngày hôm đó, nhưng ngọn lửa oán giận tồn tại trong lòng Dương Quan Quan vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất.
Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút bực bội trong lòng, cái cô thư ký quèn kia dám tự cho mình là sếp sòng của hắn cơ đấy, vậy mà hắn cũng không còn biện pháp nào khác, không còn có thể tùy ý bắt nạt cô ta như trước kia được nữa, mấu chốt là ở một điểm thế này, người ta không chỉ có võ công cao cường mà tính cách cũng không phải là loại người mềm yếu vô hại!
Sau khi nghe thấy Tề Đẳng Nhàn đồng ý là sẽ thử tìm một vài biện pháp để giúp đỡ mình, Long Phi Vũ không thể không vội vội vàng vàng nói lời cảm ơn: “Xin cảm ơn Lý tổng, cảm ơn Lý tổng! Nếu như anh có thể giúp tôi giải quyết được chuyện lần này thì chính là anh đã ban cho tôi một ân huệ rất lớn!”
Tề Đẳng Nhàn bèn vỗ vỗ vào vai Long Phi Vũ rồi nói với cậu ta: “Cậu không cần phải khách sáo làm gì đâu, có khi sau này tôi cũng cần tìm đến Long tổng để nhờ cậu giúp đỡ một vài chuyện không biết chừng đấy? Ha ha…”
Long Phi Vũ cũng là một con người thành thật và phúc hậu, cậu ta còn đang định mời Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đi ăn một bữa cơm để cảm ơn bọn họ, vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại từ chối và nói rằng sự việc mà cậu ta nhờ bản thân vẫn còn chưa được hoàn thành, bữa cơm này không nên diễn ra một cách chóng vánh như vậy thì hơn.
Sau khi hỏi rõ Long Phi Vũ và biết được rằng tờ giấy ghi nợ của cậu ta đang nằm ở trong tay của Trần Tuấn Nghị, trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng đã có một vài tính toán riêng của mình, thậm chí hắn còn có ý định sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng, để ông ta mượn cơ hội này mà diễu võ dương oai, chèn ép thế lực đã ăn sâu bén rễ của nhà họ Lục suốt bao nhiêu năm qua ở thành phố Hương Sơn này một chút.
“Nếu đã là nhị thế tổ thì vẫn nên tìm nhị thế tổ đến để trị thì hơn! Không phải A Bân trẻ tuổi chính là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất hay sao?” Tề Đẳng Nhàn nghĩ mãi nghĩ mãi, đã nghĩ đến bước đường là đẩy nước cờ này sang cho người anh em tốt của mình là Hoàng Kỳ Bân rồi.
Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi Hoàng Kỳ Bân vẫn luôn tránh xa cái tên khốn kiếp mang tên Tề Đẳng Nhàn này, có thể nói là hắn quá mức mưu mô xảo quyệt, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có thể khiến cho Hoàng Tình Ca lải nhải đi lải nhải lại suốt cả một ngày là Hoàng Kỳ Bân đã dụ dỗ hắn, làm hư hắn.
Hoàng Kỳ Bân vừa nghe Hoàng Tình Ca mắng mỏ bản thân vừa hận không thể ngửa mặt lên trời mà thề độc rằng bọn họ chưa từng dính dáng đến hai hành vi bất hợp pháp là đánh bạc và hút hít ma túy.
Hoàng Tình Ca càng nghe càng cảm thấy sai sai, làm sao chỉ đi đến trung tâm mát xa thôi mà cũng có thể dính dáng đến hai chuyện như vậy được cơ chứ!
Sau đó Hoàng Kỳ Bân tiếp tục nhảy dựng lên thề thốt rằng Hoàng mỗ chưa bao giờ đụng tay đến bài bạc hay là chất cấm gây nghiện như ma túy…
Hoàng Tình Ca ngay lập tức nổi giận đùng đùng đến mức chán nản không muốn xen vào chuyện riêng của Hoàng Kỳ Bân nữa, đồng thời cô còn để lại cho anh ta một câu nói hết sức tàn nhẫn, rằng nếu như Hoàng Kỳ Bân còn dám rủ Tề Đẳng Nhàn đi trung tâm mát xa để dụ dỗ và làm hư hắn thêm một lần nữa thì Hoàng Tình Ca cô sẽ lấy mạng của anh ta.
Hoàng Kỳ Bân không chỉ một lần nghi ngờ không biết liệu Hoàng Tình Ca có thực sự là đứa em gái ruột cùng cha cùng mẹ đẻ ra với mình hay không.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại do cái tên khốn kiếp lưu manh Tề Đẳng Nhàn gọi tới, Hoàng Kỳ Bân chỉ cảm thấy trong lòng rằng hắn đang ôm một ý đồ gì đó không hề tốt đẹp, vậy nhưng chính bản thân anh ta cũng không thể xác định được cụ thể ý đồ đó là cái gì.
Tề Đẳng Nhàn kết thúc cuộc điện thoại vừa rồi thì quay sang nhìn Long Phi Vũ, nở một nụ cười và nói với cậu ta: “Được rồi đấy, tôi đã liên lạc với công tử của nhà thị trưởng Hoàng, sau đó tôi sẽ hoàn thành nốt một số thủ tục, đảm bảo có thể giúp cậu thoát thân!”
Nhất thời Long Phi Vũ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cậu ta nắm lấy bàn tay mập mạp của Tề Đẳng Nhàn mà liên tục lắc qua lắc lại rồi nói: “Cảm ơn Lý tổng, nhất định sau này tôi sẽ đền đáp anh bằng vài cô em xinh tươi rạng rỡ!”
Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn lập tức biến đổi thành vô số màu sắc, cậu mời thì cứ mời đi, nhưng có thể đừng nói khơi khơi câu này ra trước mặt Dương Quan Quan được không vậy? Cậu ăn nói lộ liễu như thế kia thì liệu tôi có dám mở miệng trả lời là đồng ý hay không cơ chứ?
“Đúng là cái tên EQ thấp tẹt mà!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một câu như vậy trong lòng.
Long Phi Vũ rời khỏi hạng mục club trên du thuyền với tâm trạng vô cùng sung sướng, chỉ cần có thể được kéo ra khỏi cái hố gai này thì vạn sự đối với cậu ta đều là đại cát đại lợi hết.
Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Anh vẫn còn có ý định sử dụng đến mối quan hệ giữa chúng ta với thị trưởng Hoàng sao? Tôi cảm thấy biện pháp này không được hợp lý cho lắm, dù sao trong số những người đã ra tay hãm hại Long Phi Vũ cũng có một Lục Quy Hải, hiện tại ở thành phố Hương Sơn này cũng còn có một thị trưởng tiền nhiệm vẫn chưa rời đi cơ mà.”