Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1407: Đó là Quý gia đó...



 

 Tề Đẳng Nhàn lại nở nụ cười ngại ngùng và nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn...”  

 

Lương Diệp bị sự thay đổi đột ngột này dọa cho sắc mặt đông cứng lại, vừa rồi ông ta đã nói rất nhiều những lời độc ác, chỉ mong rằng sau này mình sẽ không bị trả thù thôi...  

 

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, chỉ có Quý Khải là căm tức gấp bội, anh ta nghiến răng nghiến lợi và nói: “Ông Trần, ông có ý gì thế? Quý Khải tôi đây đã bị người khác đánh ở trong Trang sức Trần thị của ông, ông không giải quyết mà còn muốn bao che cho hắn ta sao?”  

 

Trần Hải ho khan một tiếng và nói: “Cậu Khải, tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hay là tôi pha trà mời mọi người uống trước nhé, chút hiểu lầm này có là gì đâu chứ!”  

 

Quý Khải tức giận đến ngút trời, anh ta cắn răng nói: “Uổng công tôi còn chuẩn bị đến Trang sức Trần thị của các người để đặt làm tượng ngọc một trăm linh tám anh hùng, xem ra là tôi mù mắt rồi! Đơn đặt hàng này, chi bằng tặng cho Trang sức Hà thị đi!”  

 

Quý gia vô cùng giàu có và hống hách, vì để mừng thọ ông nội của mình, Quý Khải đã đặt mua tượng ngọc một trăm linh tám anh hùng, hơn nữa còn yêu cầu tất cả đều là ngọc đẹp thượng phẩm!  

  Advertisement

Số lợi nhuận đó e rằng sẽ lên đến chín con số...  

 

Mặc dù Trang sức Trần thị cũng có thể được coi là khá giả, thế nhưng trong một lúc mà mất đi nhiều lợi nhuận như vậy thì vẫn đủ khiến cho người ta đau lòng.  

 

“Cậu Khải bớt giận.” Trần Hải cười nói: “Tôi mời cậu Khải uống trà có được không?”  

 

Quý Khải giận tím mặt và quát lên: “Trần Hải, ông bớt ở đây chơi trò hòa hoãn với tôi đi! Tôi nói cho ông biết, nếu như hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đến lúc đó đừng trách Quý gia chúng tôi ghi hận ông!”  

 

Dù sao thì Trần Hải cũng là ông chủ của Trang sức Trần thị, có lẽ Trang sức Trần thị không giàu nứt đố đổ vách như Quý gia nhưng Nam Dương Trần Thị cũng là thế lực thống trị cả một vùng trời cơ mà!  

 

Ở nước Anh, Quý gia ít nhiều gì cũng phải nhìn mặt chính quyền và hoàng thất của nước Anh.  

 

Nhưng ở Nam Dương, Trần gia chính là lãnh chúa thực sự, theo lời của đám đầu sỏ ở Tuyết quốc thì cho dù bọn họ muốn nâng đỡ một con khỉ lên làm tổng thống cũng hoàn toàn không thành vấn đề.  

 

Lời này ít nhiều làm cho Trần Hải cũng có chút tức giận, ông ta bèn lạnh lùng nói: “Cậu Khải không cần ở đây uy hiếp tôi, chuyện hôm nay cứ như vậy đi, cậu muốn một lời giải thích thì tự nghĩ cách mà tìm đi! Lời giải thích này tôi không thể cho cậu được!”  

 

Quý Khải bị những lời này làm cho tức giận không thôi, anh ta giơ tay ra chỉ vào Trần Hải, sau đó gật đầu với Đẳng Nhàn và nói: “Được được được, các người nhớ kĩ chuyện hôm nay cho tôi, dám đắc tội với Quý gia, các người sẽ không có kết cục tốt đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai với vẻ không quan tâm và nói với Quý Khải: “Khoảng thời gian này cậu Khải nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân mình đấy, đừng để bản thân bị bệnh hay bị thương gì cả...”  

 

Quý Khải cười gằn và nói: “Mày uy hiếp tao à? Được thôi, đến đi! Tao ngược lại muốn xem xem mày có dám làm gì tao hay không!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn không muốn Quý Khải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong khoảng thời gian này đâu, nếu không thì hắn kiếm đâu ra tiền để mà trả nợ chứ?  

 

Trần Tuấn Nghị thấy Quý Khải thở hồng hộc bỏ đi thì nhất thời đầu óc có chút mơ hồ, cậu ta nhìn về phía bố mình với ánh mắt khó hiểu.  

 

Cậu ta không hiểu tại sao Trần Hải lại vì cái tên mập trông chẳng có gì khác người này mà chọn đắc tội với Quý Khải?  

Đó là Quý gia đó...  

 

 

Quý gia ở Hương Sơn có địa vị như thế nào, khối tài sản khổng lồ biết bao nhiêu, chẳng lẽ bố mình không hiểu rõ à?!  

 

 

Không chỉ có Trần Tuấn Nghị không hiểu mà Lương Diệp cũng không thể hiểu nổi.  

 

 

Thế nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Lương Diệp lại không khỏi có chút sợ hãi, cái tên mập này có lai lịch không nhỏ, có thể khiến cho Trần Hải chấp nhận sự nguy hiểm khi đắc tội với Quý Khải để lấy lòng hắn.  

 

 

Xem ra sau này mình phải có quan hệ tốt với tên mập này mới được.  

 

 

“Aiya, ngài mập, ban nãy đã đắc tội rồi, lát nữa tôi sẽ dâng trà thỉnh tội với cậu!” Lương Diệp cười nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.