Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1412: Thử xem?”



 “Ha ha ha, cái tên họ Tề đấy dám đến Hương Sơn à? Nơi này có nhiều cao thủ như vậy, nếu như hắn dám đến đây, ông đây sẽ trực tiếp vặn cái đầu chó của hắn xuống để làm bóng đá!” Trần Hùng Phi cười lớn với vẻ khinh thường và nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Được thôi, đến lúc đó nếu như anh đây không hành chết được mày thì anh sẽ tự vặn đầu xuống để tặng cho mày.”

 

Dưới góc nhìn của Trần Hùng Phi, Tề Đẳng Nhàn bây giờ chẳng khác nào một con chuột lang cả, ở nước ngoài kéo dài hơi tàn là được rồi.  

 

Dám quay về Hoa quốc á? Còn không đấm vỡ cái đầu chó của hắn hay sao?  

 

Hứa Trường Ca cũng biết Trần Hùng Phi không có ý tốt, chỗ cổ phần này tuyệt đối không thể chia cho hắn ta được.  

 

Có điều, ông đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào trong câu lạc bộ du thuyền này rồi, Dương Quan Quan cũng đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào đó, nếu như thực sự bị bóp chẹt thì ông sẽ mất hết tất cả.  

 

Lần đầu tư này chính là tham vọng của Hứa Trường Ca, kiếm tiền nhờ vào câu lạc bộ này chỉ là một phần, mục đích quan trọng nhất chính là tạo ra một vòng kết nối hàng đầu, để tất cả những nhân vật hàng đầu ở Hương Sơn đều tham gia vào câu lạc bộ này.  

 

“Sao nào, không nỡ buông bỏ chút cổ phần đó trong tay các người à? Yên tâm đi, Trần Hùng Phi tôi cũng sẽ không ăn không uống không, tôi sẽ đưa tiền cho các người.” Trần Hùng Phi cười nói.  

 

“Đừng có mà nằm mơ.” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.  

 

Mạc Văn Trường thở dài một hơi và nói: “Trần thiếu đà chủ có ý tốt muốn giúp các người, các người lại từ chối cậu ấy như thế, haiz, đúng thật là ngu ngốc hết thuốc chữa.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Mạc Văn Trường và đột nhiên nói: “Tốt nhất là ông hãy nhớ kĩ những lời mà hôm nay mình đã nói, đến lúc đó đừng đến kêu ông gọi bà là được rồi!”  

 

Mạc Văn Trường cười phá lên, chỉ vào mặt mình và nói: “Tôi? Cầu xin các người á? Các người cũng xứng à? Đúng là một lời nói đùa kệch cỡm!”  

 

Mạc Văn Trường là người thuộc phe phái của Lục gia, Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị thông qua Lục Quy Hải để cho Hoàng Văn Lãng một cơ hội múa đao chém lợn.  

 

Nếu như đám người thuộc phe phái của Lục gia ngoan ngoãn làm việc thì không sao, còn muốn xử lí đám gây chuyện à, với tính cách sát phạt quyết đoán của Hoàng Văn Lãng, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.  

 

Ngọn lửa đầu tiên của Hoàng Văn Lãng đã được châm ngòi bởi việc Hoàng Kỳ Bân bị đánh đến “chấn động não”, đòn giáng vào phe phái của Lục gia lần này chính là ngọn lửa thứ hai của ông ta sau khi nhậm chức.  

 

“Lời của tôi bất cứ lúc nào cũng có giá trị, nếu như các người nghĩ thông rồi thì có thể đến tìm tôi bàn bạc bất cứ lúc nào.” Trần Hùng Phi cười nói.  

 

“Trước khi tôi nhìn thấy mẹ anh đến hộp đêm để nhảy thoát y thì anh đừng có mơ.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói.  

 

Trần Hùng Phi cười khẩy và nói: “Cô muốn chọc tức tôi à? Muốn tôi ra tay với cô à? Cô tự tin đến vậy sao?”  

 

“Có điều, cô cũng dùng cái óc lợn đó của mình mà suy nghĩ xem tôi có thân phận gì, cô có địa vị gì đi!”  

 

“Nếu như tôi ra tay với cô thì không đơn giản như vậy đâu!”  

 

“Cả cái Hương Sơn sẽ không còn chỗ cho cô dung thân dâu.”  

Dương Quan Quan nói: “Thử xem?”  

 

 

Trần Hùng Phi cũng không lên tiếng trả lời, bây giờ phe bản địa của Hương Sơn và phe ngoại lai của Hoàng Văn Lãng đang ở trong giai đoạn phân cao thấp.  

 

 

Dương Quan Quan rất thân thiết với Hoàng Văn Lãng, lúc này cũng không thích hợp để xảy ra xung đột quá lớn với cô ấy, tránh cho Hoàng Văn Lãng mượn gió bẻ măng và tìm ra lỗ hổng để phá vỡ cục diện.  

 

 

Mọi người chỉ cần liên kết với nhau một cách ổn định, dùng mọi thủ đoạn để khiến cho đám người đó không thoải mái là được, không cần thiết phải làm to chuyện, một thời gian sau, phía Hoàng Văn Lãng sẽ tự lục đục nội bộ.  

 

 

“Còn có mày nữa, thằng mập chết tiệt, tao mong chờ sự xuất hiện của mày vào hôm diễn ra đại hội Võ đạo đấy, để tao xem xem này có tư cách gì mà khiêu chiến với Chiến Phi!” Trần Hùng Phi giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy và nói.  

 

 

“Cái đầu của mày không đáng giá đến vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.