“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”
“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”
“Hu hu hu...”
“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Advertisement
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Advertisement
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Nhìn thấy con trai của mình bị súng bắn bị thương, gân xanh trên trán Lương Diệp điên cuồng co giật.
“Bố, chính là cái tên mập chết tiệt này, hắn ta năm lần bảy lượt đối đầu với con, lần trước cũng chính là hắn ta đã vu cáo con hít thuốc phiện, khiến cho Hoắc Đa tống con vào trong trại tạm giam!”
“Bố nhất định phải giúp con xả cục tức này!”
“Nếu như không giết chết hắn ta, vậy thì sau này Hòa Liên Thắng chúng ta sao còn có thể lăn lộn ở Hương Sơn được nữa?”
Cảm xúc của Lương Kiêu có chút suy sụp, hắn ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang trầm ngâm suy nghĩ và nói với Lương Diệp.
Lương Diệp càng nghe thì sắc mặt lại càng trở nên u ám và khó coi, ông ta sầm mặt nói: “Anh đây có lai lịch gì mà lại cứ phải gây khó dễ cho con trai tôi thế hả? Gây ra chuyện như thế rồi mà cũng không nói gì à?”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi xoay người lại và nói: “Ha, đây chẳng phải là Lương lão đại hay sao? Sao nào, ông muốn xử lí tôi à?!”
Lương Kiêu tức giận nói: “Bố, bố nghe cái giọng điệu đó của hắn ta đi, hắn ta hoàn toàn không thèm để bố vào trong mắt đâu! Không cần lải nhải với hắn ta làm gì, trực tiếp giết chết hắn ta đi!”
Tống Diệu cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Ông Lương, cái tên mập này vô cùng ngông cuồng, phải cho hắn ta nếm mùi lợi hại mới được!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, hắn ném khẩu súng vào trong lòng Lương Kiêu và nói: “Nào, giết tao đi!”
Lương Kiêu không nói lời nào mà lập tức đưa súng lên và bắn vào Tề Đẳng Nhàn vài phát.
Nhưng Lương Diệp lại bất chợt hoàn hồn lại, ông ta đá vào ngực Lương Kiêu một cái, đá cho hắn ta người ngã ngựa đổ và đau đến suýt chút nữa đã ngạt thở.
Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu cũng bay ra ngoài như một lẽ tự nhiên.
Gân xanh trên trán Lương Diệp không ngừng co giật, ngài mập ở trước mặt này chính là kẻ mạnh mà ngay cả Trần gia cũng phải cung phụng, mà Trần gia thì lại chính là kim chủ thực sự của Hòa Liên Thắng bọn họ!
Cái thằng nhóc Lương Kiêu này đúng thật là không có mắt nhìn, thế mà lại dám đắc tội với quý nhân của nhà kim chủ!
Tống Diệu thấy Lương Kiêu bị Lương Diệp đá ngã ra đất thì ngay lập tức sững sờ, đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao ông Lương đến rồi mà lại không ra mặt cho con trai của mình, ngược lại còn đá hắn ta ngã ra đất thế?!
Ngẫm nghĩ thêm một lúc, Tống Diệu cuối cùng cũng thông suốt rồi, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Lương Diệp nở nụ cười gượng gạo, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và nói: “Ngài mập, tại sao ngài lại ở đây thế? Đây là có hiểu lầm gì rồi à?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lương Diệp và lạnh lùng nói: “Cái cô nữ minh tinh mà con trai ông bao nuôi này cho người lái xe đâm vào bạn của tôi, tôi đến để đòi lấy một lời giải thích, hắn ta lại cứ phải ra vẻ với tôi, ông nói xem tôi nên làm như thế nào đây?!”
Miệng lưỡi Lương Diệp bỗng chốc trở nên khô khốc, chỉ cần dựa vào thái độ của Trần Hải khi đối xử với Tề Đẳng Nhàn thôi là đã biết người này không phải là người mà ông ta có thể chọc vào rồi.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn không vui rồi bép xép với Trần Hải một cái, thế thì cái chức danh thủ lĩnh Hòa Liên Thắng này của ông ta quá nửa là sẽ đi đến hồi kết.
“Con mẹ nó, mày đã làm cái gì thế hả?!” Lương Diệp cũng chỉ có thể nổi điên với đứa con trai đang ngơ ngác của mình mà thôi, ông ta hết đấm rồi lại đá, cứ diễn khổ nhục kế đi đã rồi tính sau.