Nhưng bất kì cá nhân nào cũng đều sẽ không giết đám con cháu của các gia tộc lớn như thế này đâu...
Ờm... Tề Bất Ngữ chỉ có thể coi như là một ngoại lệ.
Jimmy de Rothschild cũng khá là oan ức, dù sao thì lúc đó anh ta cũng chỉ vì bảo vệ cho vị hôn thê của mình nên mới ở đó sai khiến đám vệ sĩ mà thôi.
Chiếc mũ trùm đầu màu đen trên mặt Quý Khải bị ai đó giật ra, sau đó anh ta nhìn thấy một người đàn ông đen gầy đang ngồi ở trước mặt mình, nhưng trong mắt người đàn ông này lại tràn đầy vẻ hung ác và toát ra một tia ác độc.
“Mày mày mày... mày là ai?”
“Mày bắt cóc tao chắc chỉ là để đòi tiền thôi chứ gì!”
“Tiền, nhà tao nhiều tiền lắm, chỉ cần mày không làm hại đến tao thì mọi chuyện đều dễ nói!”
Sau một hồi hoảng sợ, Quý Khải ngay lập tức bình tĩnh trở lại và biết rằng tên kia có lẽ sẽ không giết anh ta mà chỉ đến vì tiền mà thôi.
Tên đàn ông đen gầy nhếch miệng cười và nói: “Tên của tôi, chắc là cậu đã từng nghe qua rồi, dạo gần đây tôi mới bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố!”
“Mày chính là Tề Đẳng Nhàn, cái tên phản quốc bị những người học võ trong Hương Sơn đuổi đánh?!” Quý Khải vô cùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu run lên bần bật.
Anh ta cũng biết chuyện vị đại thiếu gia Jimmy de Rothschild đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm cho một phát vỡ đầu, bây giờ anh ta có chút không chắc chắn liệu người đàn ông ở trước mặt có giết anh ta hay không nữa. Dù sao thì sức ảnh hưởng của gia tộc Rothschild còn lớn hơn so với Quý gia bọn họ nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thực sự lúc này còn đang ẩn nấp ở trên mái nhà, nghe thấy giọng nói của những người bên dưới qua lớp ngói fibro cũ, hắn tức đến suýt chút nữa đã vẹo cả mũi.
Cái đám chó chết Diệp Nam bang này lại dám mạo danh hắn để bắt cóc Quý Khải à? Đây là chê rận trên người hắn không đủ nhiều nên chuẩn bị thả thêm mấy con nữa có đúng không?
Nếu như hôm nay hắn không đại khai sát giới thì thật là có lỗi với cái tên khỉ ổm đang ở bên dưới này.
Tên gầy lập tức lạnh lùng nói: “Không sai, tôi chính là tên phản quốc Tề Đẳng Nhàn đây!”
“Nói dương không nói vật, chúng ta đều là người văn minh, không tức giận, không tức giận... Lát nữa hành chết hắn ta là được rồi!” Tề Đẳng Nhàn nằm bò trên nóc nhà, hòa mình vào trong bóng đêm, khóe miệng liên tục co giật.
Cho dù đám người Diệp Nam bang muốn giả mạo thì cũng có thể nào tìm lấy một tên trông đẹp trai một chút được không?
Tìm lấy một tên vừa xấu vừa gầy như thế, trông chẳng khác nào con khỉ ốm Dạ Ma kia, có ý gì chứ hả?
Dạ Ma, không phải nhị đương ta tôi đây muốn nhắm vào cậu mà là cậu thực sự rất xấu!
Có lịch sự không?
Có phù hợp không?
Chẳng cần biết Dạ Ma liệu có tức giận hay không, nói tóm lại là Tề Đẳng Nhàn đang vô cùng tức giận!
Quý Khải run lên một cái và nói: “Mày muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần mày không làm hại đến tao, cho dù là bao nhiêu tiền thì cũng có thể thương lượng!”
“Một tỷ đô la Mỹ! Mạng của cậu Khải, tôi nghĩ nó phải đáng cái giá này!” Tên gầy nở nụ cười độc ác và nói.
“Một tỷ đô la Mỹ?!” Sau khi nghe thấy cái giá này, Quý Khải bỗng chốc vô cùng kinh ngạc.
Tề Đẳng Nhàn lại cau mày một cái, hắn cảm thấy vẫn là nên giết chết cái tên khỉ ốm này đi!
Con mẹ nó, bắt cóc thiếu gia của Quý gia mà chỉ đòi một tỷ thôi à? Thế mà cũng đáng để vác cái mặt đó đi giả mạo nhị đương gia hắn đây!
Anh đây đã là phần tử khủng bố rồi đấy, cậu không thể tham lam hơn một chút hay sao hả? Kẻ bắt cóc thiếu gia của Quý gia năm đó đã dám đòi một tỷ rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, kinh tế lạm phát, vật giá leo thang, đòi nhiều hơn vài lần cũng đâu có quá đáng?!
Tên khỉ ốm mỉm cười một cái và nói: “Chắc cậu Khải không cảm thấy cái giá mà tôi muốn cao quá đâu nhỉ?”
Quý Khải run rẩy một cái.
Tên khỉ ốm nói: “Một tỷ đô la Mỹ, nếu thiếu một cắc, tôi sẽ chặt một ngón tay của cậu và gửi về cho ông cụ nhà cậu! Tôi muốn xem xem liệu ông ta có thương xót đứa cháu trai như cậu đây hay không!”
Trong lòng Quý Khải âm thầm kêu khổ, trước đây thì là anh cả mình bị bắt cóc, bây giờ lại đến lượt anh ta rồi...
Nhưng lúc anh cả bị bắt bóc, bọn chúng chỉ đòi một tỷ đồng tiền Hương Sơn chứ không phải tiền đô la Mỹ!
“Chẳng trách cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại trở thành phần tử khủng bố quốc tế, thì ra hắn ta lại làm ra những chuyện độc ác đến như vậy!” Quý Khải thầm nghĩ và không ngừng kêu khổ.