Lần đầu tiên nhận được hoa từ Tề Đẳng Nhàn khiến cho Dương Quan Quan có một cảm giác vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn cảm thấy cái tên cứng đầu này đã có chút thông suốt rồi!
“Cảm ơn!” Dương Quan Quan nhận lấy bông hoa hồng này với tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô ấy chuẩn bị cầm nó đi làm thành hoa khô để giữ làm kỉ niệm.
Cũng may Dương Quan Quan không phải loại người nói nhiều như Giang Khuynh Nguyệt, sau khi nhận được hoa còn thao thao bất tuyệt với hắn một trận.
Bằng không, nếu như lúc đó hắn lại thốt ra một câu kiểu như “Cô muốn cái quần què ấy chứ muốn” thì tất cả nỗ lực của ngày hôm nay e rằng sẽ phải trôi theo dòng nước mất thôi.
Tề Đẳng Nhàn âm thầm đắc ý, EQ của anh đây cao thế cơ mà, những người cho đến bây giờ vẫn còn chê EQ của anh đây không đủ rõ ràng chỉ là đang ghen tị mà thôi!
Sau này, nếu như có ai đó lại nói EQ của nhị đương gia nhà chúng ta không đủ thì cứ coi như gió thoảng bên tai là được rồi!
Không thấy bông hoa mà mình tiện tay lấy về từ chỗ em gái cao kều lại khiến cho thư kí Dương cảm động đến mức đỏ bừng cả mặt hay sao?
Tề Đẳng Nhàn thực sự có rất nhiều vở kịch nội tâm kiểu này, cũng may Dương Quan Quan là người luyện võ chứ không phải người tu tiên, nếu như cô ấy học được mấy thứ như kiểu “Đọc tâm trí” thì có lẽ cô ấy sẽ muốn cái mạng chó này của Tề Đẳng Nhàn mỗi phút mỗi giây mất thôi.
Chỉ dựa vào một bông hoa hồng, Tề Đẳng Nhàn đã đạt được mục đích của mình.
Kiểu người tập võ như hắn, cho dù là ăn khuya thì đương nhiên cũng phải chọn đồ ăn có protein cao rồi.
Thịt thỏ chẳng phải là thứ protein đẳng cấp hay sao? Huống chi đó còn là một con thỏ trắng với bộ ngực khoa trương như thế.
Ngày nào Dương Quan Quan và Hoàng Sung cũng theo Tề Đẳng Nhàn đi học võ, bọn họ cảm thấy tự hào vì họ có thể cảm nhận được võ công của mình đang ngày càng tiến bộ.
Còn niềm tự hào dạo gần đây của Tề Đẳng Nhàn chính là việc hắn cảm thấy EQ của mình đã thực sự được nâng cao rồi!
“Cũng chỉ có em gái cao kều là thật sự có EQ thấp thôi, nói nhiều cũng chẳng nói làm gì, mình phổ cập kiến thức khoa học cho cô ấy mà cô ấy vẫn tức giận được.” Tề Đẳng Nhàn vừa chỉ cho Hoàng Sung và Dương Quan Quan luyện tập “Bán bộ băng quyền” vừa nghĩ đến chuyện này.
“Bán bộ băng quyền” có thể nói là một đại sát chiêu trong hình ý quyền, đã có những bậc thầy chỉ dựa vào một chiêu này mà chinh phục được tất cả các cao thủ trên đời.
Tề Đẳng Nhàn hướng dẫn hai người bọn họ tập luyện đến khoảng chín giờ sáng, sau đó lại bổ sung thêm một số bài huấn luyện đặc biệt cho Hoàng Sung, coi như là để thực hiện lời hứa trước đó.
Đợi đến khi Hoàng Sung hoàn thành xong nội dung huấn luyện, anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang xoa bóp cánh tay cho Dương Quan Quan để thả lỏng cơ bắp.
“Sư phụ, tôi đã tập băng quyền suốt cả một buổi sáng rồi, cánh tay đau mỏi quá!” Hoàng Sung đi đến và nói với giọng nghiêm túc.
“Cầm lấy đi.” Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném cái súng massage ở bên chân cho Hoàng Sung.
“Đồ tệ bạc...” Hoàng Sung thầm mắng một tiếng, anh ta thực sự cảm thấy khinh thường cái tên tiêu chuẩn kép này từ tận đáy lòng.
Đương nhiên súng massage cũng có tác dụng thả lỏng cơ bắp, thế nhưng sao có thể có hiệu quả tốt bằng việc Tề Đẳng Nhàn tiêu hao thể lực, vận dụng công lực để massage bằng sức mạnh vô hình được cơ chứ?
Thế này mà còn nói là muốn làm mọi thứ một cách công bằng à?!
“Kiếp sau ông đây nhất định sẽ đầu thai làm phụ nữ, hơn nữa còn phải là kiểu phụ nữ có bộ ngực cỡ G!” Trong lòng Hoàng Sung cảm thấy bất bình đến cực điểm, anh ta âm thầm cầm cái súng massage lên để thả lỏng cho cánh tay của mình.
Tề Đẳng Nhàn lại không hề cảm thấy bản thân mình như thế là đang tiêu chuẩn kép.
Đây mà gọi là tiêu chuẩn kép á? Đây rõ ràng gọi là yêu thương phụ nữ, sưởi ấm cô ấy cả một buổi tối!
Đây là đang làm tấm gương tốt để dạy dỗ Hoàng Sung rằng phải biết cách yêu thương người phụ nữ của mình, có hiểu không hả?
Dù sao Dương Quan Quan cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn mát xa cho mình rất thoải mái, đây mới gọi là cuộc sống chứ, mỗi ngày sau khi vất vả luyện võ xong còn có người mát xa cho mình để giảm bớt mệt nhọc.
“Võ công của tôi lúc nào mới có thể trở nên cứng cáp hơn được đây!” Dương Quan Quan thở dài một hơi và nói.
“Cô mới luyện võ được bao lâu chứ? Mới được có một năm mà thôi, có thành quả như thế này là đã khá lắm rồi. Chúng ta đâu phải đang tu tiên mà chỉ cần ăn linh đan diệu dược là có thể nâng cao cảnh giới.” Tề Đẳng Nhàn lườm cô ấy một cái và nói với giọng cằn nhằn.
“Tôi chỉ cảm thấy nguyện vọng đè anh xuống đất rồi đánh cho anh một trận đã cách tôi ngày càng xa rồi.” Dương Quan Quan mặt ủ mày chau.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì khóe miệng bỗng chốc bắt đầu co giật, hắn cảm thấy suy nghĩ của cái cô Dương Quan Quan này thật là nguy hiểm, chẳng ai làm gì cũng muốn khi sư diệt tổ.
Xét đến việc trước đây mình đã từng bị cô ấy vật ngã bằng một cú body slam, hắn cảm thấy sau này vẫn phải cẩn thận hơn một chút mới được.