“Lời tôi nói chính xác trăm phần trăm!” Mạc Văn Trường trầm giọng nói, "Nếu các người đồng ý nói giúp tôi ở trước mặt người đứng đầu Hoàng thị, thì mấy thứ này, tôi có thể đưa hết tất cả cho các người!”
“Tôi biết các người có địa vị không bình thường ở trong lòng của người đứng đầu Hoàng thị, nhất là Lý tổng, anh có quan hệ rất tốt với Hoàng thiếu gia."
“Tôi không muốn ngã trong cuộc tranh đấu lần này, cho nên, tôi đồng ý đưa chứng cứ phạm tội của cha con Trần gia giao cho các người!”
Dương Quan Quan không khỏi nghi ngờ mà nhìn Mạc Văn Trường, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Lời nói của hắn ta, tôi cảm thấy không đáng tin cho lắm!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đáng tin hay không thì không biết được, lấy chứng cứ ra xem là biết thật hay giả ngay.”
Mạc Văn Trường nói: "Tôi có thể giao chứng cứ phạm tội của bọn họ cho các người, nhưng mà, các người cũng phải cam đoan là khi ở trước mặt người đứng đầu Hoàng thị nói chuyện giúp tôi, đảm bảo tôi sẽ không có chuyện gì!”
Sau khi Lục Quy Hải bị Hoắc Đa bắt vào sở cảnh sát, hơn nữa sau khi có nhiều phóng viên theo dõi và đưa tin về chuyện này như vậy, Mạc Văn Trường đã ý thức được…
Trận tranh đấu giữa Lục phái và người đứng đầu mới nhậm chức này, có thể nói là đã đến thời điểm nóng bỏng nhất rồi, Hoàng Văn Lãng yên lặng đã lâu, cuối cùng cũng đã tìm được cái cớ để vung dao lên!
Chỉ cần ông ta tóm chặt lấy việc phải người là ô dù của Lục Quy Hải, thì mới có thể khiến cho Lục Quy Hải kiêu ngạo đến như thế, dám tống tiền Long Phi Vũ số tiền lớn như vậy, thì sẽ có thể chém chết rất nhiều người.
Lục Quy Hải dù sao cũng là người nhà của người đứng đầu thành phố đời trước, mà những người như bọn họ, đều là người được đề bạt bởi người đứng đầu thành phố đời trước, bọn họ và Lục Quy Hải, sao mà có thể chưa từng gặp nhau?
"Anh không sợ mình liên lụy vào sao?" Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn Mạc Văn Trường, "Anh có thể lấy được chứng cứ phạm tội của bọn họ, chỉ sợ là do mình cũng tham dự nhỉ?”
Mạc Văn Trường lại mang vẻ mặt quang minh lẫm liệt mà nói: "Tôi sẽ không làm những chuyện trái pháp luật kia đâu, những thứ này không có một chút quan hệ nào với tôi!’
Tề Đẳng Nhàn đối với thái độ này của Mạc Văn Trường, không khỏi cảm thấy buồn cười, hình như nhìn có chút quen mắt nhỉ?
"Vậy được rồi, Mạc tiên sinh anh cứ nói một chút đi, hai cha con bọn họ tham gia vào hoạt động phạm pháp gì ? Nếu như có thể cho chúng tôi chứng cứ, tôi có thể bảo đảm có thể nói chuyện giúp anh ở trước mặt của người đứng đầu Hoàng thị.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
"Hai cha con Trần Bá Hạ và Trần Hùng Phi nắm trong tay Long Mông ở Hương Sơn đã nhiều năm, mở hộp đêm, có cả người buôn bán hàng cấm! Mà những loại hàng cấm này, đều là do bang Diệp Nam vận chuyển tới từ Tam Giác Vàng.” Mạc Văn Trường nói.
Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu, cười nhạo nói: "Hàng cấm làm gì may mắn như vậy được? Tôi biết bang Diệp Nam có buôn bán hàng cấm, nhưng chỉ sợ cũng chỉ là chút ít một.”
Mạc Văn Trường nói: "Đó là bởi vì Hà gia ở nước Ngọc Thạch bên kia đã nhập hàng nguyên thạch! Hàng cấm, đều là thông qua sự yểm hộ của Hà gia, rồi vận chuyển vào Hương Sơn."
“Bang Diệp Nam phụ trách tìm người bán hàng ở Tam Giác Vàng, xử lý nguồn hàng, Hà gia thì phụ trách vận chuyển, Long Môn ở Hương Sơn thì phụ trách bán phá giá ở trong các hộp đêm lớn của mình."
“Lý tiên sinh, có một tập đoàn lớn như vậy hỗ trợ, giấu hàng lậu ở trong nguyên thạch, còn lo không vận chuyển được vào Hương Sơn sao?!"
Tề Đẳng Nhàn sau khi nghe xong tì không khỏi trầm mặc, cười nói: "Ghê gớm thật, moi sạch lõi nguyên thạch, giấu hàng cấm vào trong tảng đá? Khối lượng của công trình này, cũng không hề nhỏ nhỉ."
“Chẳng qua, Mạc tiên sinh à, tôi phải nói cho anh biết."
"Ở Tam Giác Vàng phía bên kia, tôi có bạn bè làm quân phiệt đấy."
"Toi gọi điện thoại qua hỏi tình huống một chút, nếu như không phải là sự thật, vậy thì đừng trách tôi sẽ trực tiếp đuổi anh đi."
Mạc Văn Trường sửng sốt, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn có quan hệ rộng lớn như vậy, vậy mà ở Tam Giác Vàng phía bên kia còn có bạn bè quân phiệt, đây phải là thần thông quảng đại rồi đó!
"Nếu như vị bạn bè làm quân phiệt này có chút thế lực mà nói, quá nửa vẫn có thể thăm dò được một chút tin tức." Mạc Văn Trường ho khan một tiếng, nói.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Những thứ anh nói với tôi chỉ là tin tức, chứng cứ mà anh nói thì sao?”
Mạc Văn Trường nói: "Chứng cứ đương nhiên là có rồi, chẳng qua, anh phải đảm bảo tôi sẽ không bị ảnh hưởng trong cuộc tranh đấu phe phái lần này. Tôi có thể, cũng đồng ý phe dưới trướng của người đứng đầu Hoàng thị!”