Tề Đẳng Nhàn sở dĩ nói thiên phú Dương Quan Quan cao không đơn thuần là năng lực lĩnh ngộ mà là khả năng cảm nhận và kiểm soát đan điền tốt.
Luyện tập thể hình có một từ ngữ gọi là siết cơ, đây là phương pháp dồn trọng tâm vào ổ bụng. Người luyện võ muốn đạt tới cảnh giới cao phải kiên trì luyện tập phương pháp này, ban đầu đan điền chưa hình thành, nhưng dần dần sẽ trở thành một khối nội đan nho nhỏ.
"Anh đừng nghĩ nhiều, anh không có khả năng đấy đâu. Đến việc nhìn thấu bản thân không xong thì làm sao có thể thấu người khác được chứ." Oán Quỷ liếc nhìn Dạ Ma.
"Tôi thì sao, tôi thì sao?". Dương Quan Quan hưng phấn, tự chỉ mình, hỏi.
Oán Quỷ nhìn vào hai mắt cô, cười nói: "Chỗ này tôi thấy có một dấu hiệu Phật, giết hết chúng sanh là tu thành chánh quả, cô có muốn học không? Nếu cô học chắc chắn rất nhanh có thể trở thành..."
Vẻ mặt Dương Quan Quan cứng đờ. Hắn có phải nhân cách thứ hai của tên hòa thượng vừa chạy ra ngoài không vậy, sao tự nhiên lại tuyên truyền tà pháp...
"Học mụ nội mày!". Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cho anh ta một cái tát.
"A di đà phật!". Oán Quỷ vội vàng giơ tay lên, vẻ mặt mỉa mai cười.
Tối hôm đó, Dạ Ma giang rộng tay chân trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, tâm tình hết sức khó chịu, bèn ngồi dậy.
Bỗng nhiên anh ta có dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy đến tuỳ tiện kéo màn cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài liền thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi ở trong sân đả tọa trên bàn đá, tắm mình trong ánh trăng sáng.
"Ách? Hấp thụ tinh tuý nhật nguyệt? Tên này tu tiên đấy à?". Dạ Ma lầm bầm trong miệng.
Tề Đẳng Nhàn dĩ nhiên không phải tu tiên, mà là đang kết hợp thiền của Hồng Thiên Đô và tông pháp mật tông của yoga, tiến hành đả toạ suy nghĩ, cả người hắn gọn gàng một chỗ, như biến bản thân trở thành một gốc cây bụi cỏ, tưởng tượng ra cả mưa gió và sương lạnh, gột rửa bản thân trăm ngàn lần rồi sức sống sục sôi, nảy mầm sinh sôi, um tùm rậm rạp.
Thể chất hắn hoà cùng tinh thần sống, theo phương pháp này dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Thiền pháp kết hợp cùng mật tông yoga, khoá lại năng lượng sống, không để chúng thoát ra ngoài.
Dạ Ma bỗng nghĩ: "Đều nói phá vỡ hư không, nhìn thấy thần linh bất khả xâm phạm, trong nháy mắt nhận ra được thật giả? Lúc nãy mình định đánh úp hắn..."
Ý niệm trong đầu Dạ Ma mới vừa nảy sinh, Tề Đẳng Nhàn đã mở hai mắt ra nhìn.
Dạ Ma không kịp né tránh ánh mắt của hắn, liền giễu cợt kéo màn che cửa sổ lại.
"Xem ra là thật". Dạ Ma cứng đờ người nằm lại xuống giường.
"Thật là lợi hại..."
"Lúc mới tới nhà tù đã chứng kiến võ công của hắn, không ngờ lại cao siêu đến mức này".
"Mình tu luyện Hồng Quyền, ai ngờ lại bị hắn ta học lỏm."
Hồng Quyền và Hồng quyền là hai môn võ khác nhau nhưng lại chung tên gọi, người ta biết đến môn võ thứ hai chủ yếu. Dạ Ma là đệ tử chánh tông hồng quyền, được hồng quyền nuôi dạy và truyền lại võ thuật, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nắm chắc những kĩ thuật trong môn này, y hệt với những gì Dạ Ma đã được dạy.
Kĩ năng của Hồng Quyền vô cùng độc đáo, được chia thành mười nhóm cơ bản, chủ yếu luyện sức mạnh của gân cốt.
Ngày mới lại đến, Dạ Ma rời khỏi giường, vội vã vén rèm cửa lên nhìn.
Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đã đứng lên, mắt nhìn xa xăm về hướng đông.
Vào thời khắc này, anh ta cảm nhận được rõ ràng cái khí chất huyền diệu mà Oán Quỷ nói.
Mây đen giăng kín trời, gió nổi lên, mưa trút từng hạt xuống người Tề Đẳng Nhàn, mọi thứ vừa chạm vào người hắn đã bị một lực bắn vô hình hất tung ra, người hắn chẳng khác nào một lá sen xanh.
Dạ Ma cảm nhận được nhịp thở của Tề Đẳng Nhàn trong giây lát, mạch đập như hoà cùng nhịp nước mưa rơi xuống, hoàn toàn trùng khớp đến diệu kì.