Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này của Lý Vân Uyển thì sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Tôi không giả vờ, đây là tôn trọng.”
Lý Vân Uyển nói: "Phải không vậy?"
“Ở đâu có thể cảm nhận được sức nặng của lịch sử, còn có không khí trang nghiêm của tín ngưỡng, ở trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng ai kính sợ đều sẽ sinh ra lòng tôn trọng." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Thánh đường của Thánh giáo ở nước Thiên Chúa vô cùng lớn, hơn nữa còn có lịch sử tôn giáo và nền văn hoá lâu đời.
Advertisement
Sau khi võ công của Tề Đẳng Nhàn thông thần, loại cảm giác này sẽ ngày càng rõ ràng, hắn nói như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu không trông thấy sự vĩ đại của Chúa, làm sao có thể nhận ra bản thân nhỏ bé nhường nào? Làm sao có thể biết được thực sự mình thế nào?
Giám mục phụ tá xuất hiện dẫn hai người đi về trước, một đường thẳng đi đến hậu viện của Giáo hoàng, Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy Giáo hoàng, còn nhìn thấy cả một đám người nắm quyền trong Thánh giáo, đa số đều mặc Hồng Y.
Advertisement
"Ồ, xem ai đến kìa... Vị thánh tử được chọn bởi Thánh Chúa của chúng ta, người truyền giáo tôn vinh của Ngài, một tín đồ sùng đạo!" Lão Giáo hoàng ngồi uống trà với bộ đồ trắng nổi bật giữa đám người mặc Hồng Y, thấy Tề Đẳng Nhàn tới thì nhanh chóng đứng dậy tiếp đón.
“Giáo hoàng bệ hạ!” Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Giáo hoàng, hơi cúi đầu, thực hành lễ nghi.
Lý Vân Uyển cũng làm theo.
Các Hồng Y giáo chủ đều nhìn qua, trong đó có không ít người nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, sắc mặt cũng khó coi.
Khu vực phía Nam là nơi tín ngưỡng Thánh giáo yếu nhất, cũng là nơi có tiềm lực lớn nhất. Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên không biết từ đâu xuất hiện lại đột nhiên muốn được Giáo hoàng bổ nhiệm làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì lại để cho một người Hoa quốc đảm nhiệm chức vị Tổng giám mục? Trong lịch sử của Thánh giáo, điều này chưa bao giờ xảy ra!
Hơn nữa, trước đó tên người Hoa quốc này cũng chẳng phải là tín đồ gì, không những vậy mà hắn còn mang theo tội danh khủng bố nữa.
"Hắn chính là Tề Đẳng Nhàn? Người Hoa quốc sẽ được Ngài bổ nhiệm làm Tổng giám mục khu vực phía Nam?! "Một Hồng Y giáo chủ nghiêm mặt đi tới, lạnh lùng nói.
Giáo hoàng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Đây là một trong những Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo chúng ta, Christian.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Christian: "Xin chào ngài Christian giáo chủ!”
Christia chỉ cười nhạt rồi hừ lạnh một tiếng: "Vị Tề Đẳng Nhàn này, chỉ sợ ngay cả Thánh điển của chúng ta cũng chưa xem xong đúng chứ? Giáo hoàng bệ hạ, Ngài để cho một người ngoài đảm nhiệm chức tổng giám mục khu vực Nam như vậy, Ngài định khiến cả Thánh giáo chúng ta trở thành trò cười sao?!”
Một vài Hồng Y giáo chủ bên cạnh đứng xem, chỉ cần một mình Christiane nhảy ra là đủ rồi.
Tâm trạng khó chịu của mọi người, Giáo hoàng đều biết hết.
"Christian, Tề Giáo Chủ cũng không phải người bình thường, hắn chính là thánh tử được Thánh Chủ chọn, là nhân vật quan trọng truyền bá phúc âm của Thánh Chủ, hơn nữa trên người hắn còn mang theo linh hồn Tham Tôn." Giáo Hoàng vô cùng nghiêm túc mà nói.
Christian đáp: "Linh hồn của Tham Tôn làm sao có thể giáng lên trên người của một tên Hoa Quốc? Với cả khí lực của Tham Tôn mạnh mẽ vô cùng, hắn chịu nổi sao?”
Christiane nói xong lời này thì nhìn đánh giá Tề Đẳng Nhàn một vòng từ trên xuống dưới, sau đó trưng ra vẻ mặt khinh thường thấy rõ.
Rõ ràng ngay cả Giáo Hoàng cũng không công nhận nổi lý do Tề Đẳng Nhàn truyền bá phúc âm của Thánh Chủ.
Một đám Hồng Y giáo chủ đứng cạnh cũng bật cười, thay nhau lắc đầu.
"Roben, ngài nghĩ sao?" Christian quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ở rìa hậu viện.
Người đàn ông này có thân hình cao lớn, cũng mặc trang phục của giáo sĩ, tuy thế nhưng bộ đồ ông ta mặc vẫn có khác biệt rất lớn so với các vị Hồng Y giáo chủ ở đây, hơn nữa tấm vải trước ngực còn được khảm một sợi xích sắt nhỏ tựa như áo giáp.
Roben là thủ lĩnh của nhóm Kỵ sĩ đoàn Thánh giáo, là người có sự thành kính tuyệt đối đối với Thánh giáo.