Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1503: “Nhưng cấp giấy lái xe là sao?"



 Nhìn sắc mặt Lý Vân Uyển càng thêm lạnh như băng, Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng: "Cô ấy thông minh hơn người, ở Mễ quốc có thể giúp em rất nhiều việc.”  

 

 

Một lúc lâu sau Lý Vân Uyển mới hừ nhẹ một tiếng nói: "Nể tình Giáo Hoàng đã đích thân ban phước cho chúng ta, lần này em sẽ tha cho anh!"  

 

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật là bác ái, cũng may hắn đối xử tốt với mọi người.  

 

Loại chuyện như để Giáo Hoàng ban phước, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào không ao ước?  

 

Lý Vân Uyển có nhắc qua, lúc ấy còn cảm thấy chuyện này nhất định không thể thành, nhưng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể mang tới kinh hỉ lớn như vậy cho cô ta.  

 

Những hạnh phúc và sự chăm sóc tích lũy từng chút một, tụ cát thành tháp đã sớm trói buộc cô ta lại.  

 

"Cảm giác giống như đi trên dây thép đi qua vách núi! Quả nhiên đàn ông đào hoa khó sống thật đấy” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.  

 

Lý Vân Uyển nói: "Chọn ngày lấy giấy chứng nhận đi!"  

 

“Được rồi." Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đáp ứng, dù sao thì chỉ cần là người khác nói chuyện này, hắn đều sẽ rất sảng khoái mà đáp ứng.  

 

Loại chuyện này ngàn vạn lần không thể do dự.  

 

Do dự sẽ bại trận!  

 

Đây chính là danh ngôn để đời của Nguỵ Mình, hắn luôn nhớ kỹ trong lòng.  

 

Bây giờ Lý Vân Uyển càng ngày càng có khí khái của chính thất, có lẽ là bởi vì sự nghiệp gần đây ngày càng phát triển, gặp được nhiều nhân vật lớn hơn, tầm mắt lẫn khí chất đều không giống với trước kia.  

 

Thấy thái độ của Tề Đẳng Nhàn đối với việc mình nhắc tới vẫn khiến bản thân hài lòng như trước, Lý Vân Uyển gật đầu nhẹ, phần lớn bất mãn trong lòng cũng biến mất một ít.  

 

"Trang viên này giao cho em xử lý, sang tên gì đó em cứ việc, những chuyện này tôi không có thời gian làm." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Có thể để cho Irena Jinva đến làm, năng lực nghiệp vụ của cô ta được lắm, cam đoan không lọt bất kì thứ gì!" Lý Vân Uyển mỉm cười tao nhã.  

 

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn thấu sát khí trong nụ cười này, hắn lắc đầu nói: "Tài sản lớn như vậy tất nhiên phải giao cho người tín nhiệm nhất thực hiện. Vân Uyển em chính là người cấp giấy lái xe cho tôi, cũng là người tôi tín nhiệm nhất, ngoài em ra không còn ai khác!”  

 

Trong lòng hắn thầm bổ sung: "Dương Quan Quan tôi bồi dưỡng cũng là người của tôi. Hướng tổng cùng trên chiếc thuyền với tôi cũng coi như là người của tôi. Trần Ngư là bạn thân nguyện ý để cho một mình tôi nhìn chân đương nhiên cũng không phải là người ngoài..."  

 

Lý Vân Uyển nghe được câu trả lời của Tề Đẳng Nhần hài lòng nói: "Vậy được rồi, em sẽ giúp anh xử lí!”  

 

“Nhưng cấp giấy lái xe là sao?"  

 

Tề Đẳng Nhàn mập mờ cười: "Hiểu thì hiểu! Em không chỉ là giáo viên dạy lái xe mà còn là cảnh sát giao thông dẫn đường..."  

Sắc mặt Lý Vân Uyển hơi đỏ lên.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn càng cảm thấy thành phố quá hiện đại cũng không hẳn là chuyện tốt, ví dụ như những thành phố này ở phương Tây rất tốt.  

 

 

Hắn rất thích trang viên này, tuy rằng không trồng ngô ruộng nhưng có vườn nho!  

 

 

Vườn nho rất thơm, mỗi quả nho đều tròn trịa trong suốt, nước nho tràn đầy, mỗi một ngụm đều ngọt ngào.  

 

 

Khó trách trang viên Potter này có thể sản xuất ra rượu vang tốt như vậy!  

 

 

Nam Dương có đồn điền cao su, Ý có vườn nho, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau này nhất định phải chuyển sang trồng trọt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.