"Như lai thần chưởng đó!". Dạ Ma khó chịu nói.
Ông lão nhất thời không nói nên lời, anh ta cho rằng mình là kẻ nói dối sao?
Ông lão mỉm cười, nói: "Võ công của cậu không tồi, hơn nữa trên người mang theo sát nghiệt nặng nề, có lẽ vì vậy mà tu luyện khó khăn. Cậu theo ta học võ công, đảm bảo ta truyền lại võ công thất truyền cho cậu, ít nhất năm năm, đảm bảo võ công cậu có chuyển biến lớn, dám nói tung hoành tứ hải!".
Dạ Ma híp mắt, nói: "Có đúng không? Ông mà lợi hại vậy à?".
Ông lão giơ tay lên, cách một khoảng không mà nhấn nhẹ vào lồng ngực Dạ Ma, vậy mà Dạ Ma cảm thấy một lực mạnh mẽ đánh anh ta văng lên trời.
Anh ta thở không ra hơi, lúc sau mới cả kinh nói: "Ngoại cương?!".
Ông lão gật đầu, nói: "Có muốn học không?".
Dạ Ma hỏi: "Sao lại dạy tôi?".
"Bởi vì ta sống không được bao lâu nữa, cho nên muốn tìm một đứa học trò để truyền thụ võ công. Ta thấy cậu cũng không tệ!". Mặt mũi ông lão vui vẻ nhìn Dạ Ma, thản nhiên nói.
Tuy nhiên Dạ Ma cảm thấy chuyện tốt không thể tự nhiên rơi từ trên trời xuống, dù gì anh ta cũng kinh qua giang hồ nhiều năm, lập tức cảnh giác, lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này có phần không ổn.
Ông lão nói: "Hả? Cậu không muốn à? Cái này rất tốt với cậu mà, là cơ hội ngàn năm có một đó!".
Khi đang nói chuyện, ông lão khoác vai Dạ Ma.
"Quên đi, cho cậu chiêm ngưỡng một chút bản lĩnh của ông đây! Hôm nay có một cô gái theo dõi ta, hôm nay ta đã để cô ta biết khó mà lui". Sau khi nói xong lời này, ông lão liền bắt đầu khoác vai Dạ Ma kéo anh ta đi chỗ khác.
Dạ Ma không phản kháng gì, ngược lại còn muốn xem ông lão này nói liên thiên cái gì.
Ông lão đưa Dạ Ma đến một công viên, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta lâu như vậy, cuối cùng cũng lộ mặt rồi à? Cậu đường đường là Trung tướng Long Tinh, giấu đầu lòi đuôi, thật khó nhìn".
Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt Dạ Ma, khiến anh ta kinh hãi, đây chẳng phải Ngọc Tiểu Long sao?
"Hồng Thần Sách, ông đã quên mình đã nói gì à? Tuyệt đối không được bước nửa bước vào Hồng Quyền mà, là Hồng Quyền phái ông đến Hương Sơn à?". Giọng điệu Ngọc Tiểu Long lạnh lùng, cô nói.
"Cô gái à, tuy cô là một cao thủ xứng danh Trung tướng, nhưng dầu gì cô cũng còn trẻ, người bên trên đều là bậc cao thủ, cô không xứng để chung mâm với bọn họ đâu". Ông lão được gọi là Hồng Thần Sách cười nói, nhìn Ngọc Tiểu Long từ đầu đến chân: "Quả nhiên đàn bà không thua kém gì đàn ông, chỉ trong mấy năm mà cô đã có nhiều tiếng tăm như vậy rồi".
Ngọc Tiểu Long chứng kiến Hồng Thần Sách đứng bên cạnh Dạ Ma chỉ thấy nhức đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Dạ Ma theo dõi đối thoại của hai người, nắm được thông tin then chốt, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi khiếp sợ, ông lão này đến từ tổ chức Hồng bang thần bí, Hồng Quyền đó ư?
Nghe đồn, tất cả những cao thủ Hồng Quyền kia đều do Hồng bang bồi dưỡng ra được, nhất định Hồng bang sở hữu tất cả tuyệt học chân truyền!
Mà song hành với Hồng bang còn có Long Môn không thua kém gì, lại có thêm một tổ chức Vọng Nguyệt Các, không thiếu gì cao thủ trong đó.
Nhưng suy xét lại thì Hồng bang vẫn chiếm thế thượng phong, dù sao Hồng bang vốn có lịch sử lâu đời.
Ngọc Tiểu Long cũng nắm được rõ ràng, Hồng Thần Sách có thể đi đến Hương Sơn chính là do trao đổi lợi ích giữa những nhân vật cấp cao.
Hơn nữa, cô hiểu rằng một nhân vật lợi hại hết lần này tới lần khác lảng vảng ở Hương Sơn, người mà bọn họ nhắm tới chính là hắn!
Trải qua sự việc của Lục Chiến Long, cô cũng hiểu ra vài đôi điều khi sự bình tĩnh và tình thế chung là quan trọng, nhưng đôi khi, niềm đam mê cũng không thể thiếu.
Khi đó Tề Đẳng Nhàn nếu không đứng ra ắt sẽ mất đi toàn bộ hy vọng, hai chữ chính nghĩa này sẽ còn có ai nguyện ý tin tưởng vào chứ?
Sự dũng cảm của hắn khiến mọi người trên thế giới hiểu rằng không có lợi ích đơn thuần, vẫn còn tình bạn và chính nghĩa sáng ngời tồn tại, hơn nữa có người sẵn lòng hi sinh thân mình để bảo vệ chúng bằng mọi giá. Vì vậy, người ta không bị lung lay bởi câu chuyện này mà càng thêm tin tưởng vào chính kiến của mình, tìm mọi cách phản kháng, lật đổ giới cầm quyền độc tài.