Cổ Tân Tư Cơ cũng toàn tâm toàn ý chấp thuận, loại chuyện kiếm được tiền tốt như này có gì mà phải từ chối chứ.
Tập đoàn Hổ Môn, tập đoàn Từ thị và các thế lực khác nếu đã muốn động đến tập đoàn Hướng thị, thì việc đầu tiên chính là đem vốn đầu tư rót vào thị trường chứng khoán để làm trống.
Tự nhiên có một lượng số lớn tiền đổ vào thị trường chứng khoán như vậy sẽ gây ra sự hỗn loạn, điều này khiến cho nhiều kẻ nắm được cơ hội.
Mặc dù Cổ Tân Tư Cơ đang ngồi trong tù nhưng cũng đã không ít lần ra lệnh cho người nghiên cứu tình hình một lượt.
Anh ta phát hiện thật sự sẽ sản sinh lợi nhuận liền nhanh chóng liên hệ với mấy người bạn cũng là đầu sỏ của Tuyết Quốc, huy động được khoảng năm mươi tỷ vàng.
Đám người Từ Ngạo Tuyết khiến cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị tăng cao, tập đoàn Hướng thị thu được bao nhiêu, đến khi đó phải xem tiền bên nào nhiều hơn mới phân thắng bại được.
Có trong tay năm mươi tỷ này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không thể thua được.
"Lúc trước khi gặp mặt đám người Ngọc Tiểu Long, Từ Ngạo Tuyết cùng lắm cũng chỉ là khẩu chiến mà thôi. Nếu lần này thực sự làm như vậy chẳng khác gì xé mặt nhau."
"Tổn thất lần này cũng không phải là chuyện nhỏ mấy trăm vạn như trước mà là mấy tỷ, mấy chục tỷ."
"Tuy mình không cần Ngọc Tiểu Long giúp nhưng cô ta vẫn chủ động hỗ trợ vài lần. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là mình đã nợ cô ta một ân tình."
“Được rồi, đến khi đó quay lại cảnh cáo cô ta một chút, nếu vẫn không thể khiến cô ta thay đổi thì cũng chẳng phải lỗi do mình."
Tề Đẳng Nhàn vuốt cằm trầm tư một hồi, mũi tên này một khi đã bắn đi thì không thể có chuyện quay trở lại cung tên được.
Dù là muốn thu lợi từ phía Từ Ngạo Tuyết thì vẫn luôn phải thận trọng từng bước, không chút vội vàng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ được.
"Đinh linh linh…"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tề Đẳng Nhàn thấy là số lạ thì trực tiếp cúp máy.
Một lúc sau điện thoại lại vang lên.
Tề Đẳng Nhàn thấy đây đã là cuộc gọi thứ hai thì mới bắt máy, sau khi nhận liền nghe được giọng điệu khách sáo từ bên kia: "Xin chào Tề tiên sinh, tôi là Dương Lệnh Quang chủ tịch tỉnh Đông Hải. ”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi lại: "Chủ tịch tỉnh? Ngài tìm tôi có việc gì sao?”
Dương Lệnh Quang nói tiếp: "Là như này, có người nhờ tôi tìm Tề tiên sinh, không biết Tề tiên sinh có rảnh để gặp mặt không?"
“Không rảnh, gần đây tôi rất bận." Tề Đẳng Nhàn nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Dương Lệnh Quang cầm điện thoại mà đơ người, mẹ nó, cũng gan quá ha, có người dám cúp thẳng điện thoại của ông ta luôn?!
Đối với chuyện Dương Lệnh Quang tìm mình tất nhiên trong lòng Tề Đẳng Nhàn đã biết rõ lí do, rõ là vì chuyện của Sở Vô Đạo.
Hắn không biết Sở Vô Đạo có thể giúp hắn làm gì, nhưng việc có thể khiến cho vị "Vĩnh Dạ quân vương" này mở lời trước thì chắc chắn chẳng phải chuyện gì đơn giản.
Tề Đẳng Nhàn không muốn dính tới phiền phức, trốn được lúc nào hay lúc đó vậy.
"Chủ tịch tỉnh, việc này..." Thư ký Ngô nhìn thấy Dương Lệnh Quang bị đối xử như vậy, bày ra vẻ mặt cười khổ.
“Chờ đến khi rảnh tôi sẽ đến thẳng công ty tìm cậu ta!” Sắc mặt Dương Lệnh Quang tối sầm lại, trầm giọng nói.
Không chỉ có vậy, Tề Đẳng Nhàn còn được Kiều Quốc Đào gọi đến Kiều gia một chuyến. Kiều Quốc Đào thân là trưởng bối nên đối xử với hắn rất mực quan tâm, hỏi thăm tình hình công việc gần đây thế nào.
"Giữa cháu và Thu Mộng tuy có danh phận vợ chồng nhưng lại không có tình cảm, như vậy cũng không tốt lắm! Bố cháu gửi thư cho chú bảo chú thúc giục cháu mau lên.” Kiều Quốc Đào thở dài, nói.
"Ách ách ách... Chú Kiều, cháu sẽ cố gắng! Chú cũng biết tính tình Thu Mộng cao ngạo, mà thành tích hiện tại của cháu ở trong mắt cô ấy cũng không được tốt lắm.” Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đáp ứng.
Kiều Quốc Đào bất đắc dĩ gật đầu, đúng là con gái ông cao ngạo, người làm cha như ông hiểu rõ.
Nhất là gần đây, hình như Kiều Thu Mộng vô cùng để ý đến sự xuất hiện của tổng giám đốc thần bí kia, hỏi thăm khắp nơi.
Trên phố cũng có lưu truyền vài tin đồn, nói là vị tổng giám đốc thần bí này có ý với Kiều Thu Mộng, đồn đến mức không thể chấp nhận chính là lúc trước Kiều Thu Mộng đã sớm tự định chung thân với vị lão tổng thần bí này rồi, chẳng qua lúc đó lão tổng thần bí này quá nghèo nên mới bị Kiều gia dùng gậy đánh uyên ương….
Hiện tại lão tổng thần bí quật khởi chính là để tìm lại người phụ nữ mình yêu nhất năm đó….
Cái này khiến cho Kiều Quốc Đào vẫn luôn lo lắng cho đoạn nhân duyên giữa Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng càng thêm lo lắng sốt ruột hơn.
Bàng Tú Vân nghe thấy vậy thì khinh thường ra mặt, lão tổng thần bí đó có năng lực lớn như nào, có thể dọa cho hai người Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ rút lui, sau lưng còn có Tianlai Capital trị giá vài tỷ làm chỗ dựa là thứ mà tên phế vật như Tề Đẳng Nhàn có thể so sánh được sao?
Kiều Thu Mộng cả người mệt mỏi vừa về tới nhà nhưng trên mặt lại khó nén khỏi hưng phấn và kích động, gần đây chuyện tốt kéo đến liên tục, hạng mục hợp đồng cứ một cái lại một cái kéo đến khiến cô ta kiêu ngạo hẳn ra.
Nói chuyện hợp tác thỏa đáng với Tianlai Capital, còn có điều kiện chia lợi nhuận cực kỳ phong phú quả thực chính là giống như nhặt được tiền vậy!
“Hắn cũng giúp mình lấy được hợp đồng hợp tác trăm triệu với bên tập đoàn Hướng thị nhưng so với Tianlai Capital bên này thì lại ít đi rất nhiều….” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì hơi gật đầu một chút, trong lòng lại nghĩ.
Cô ta đã bắt đầu so sánh giữa Tề Đẳng Nhàn với vị lão tổng thần bí chưa từng lộ diện kia, cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người là cực kỳ lớn.
“Sao rồi, hôm nay Thu Mộng có gặp được vị lão tổng thần bí kia không?!” Bàng Tú Vân hưng phấn hỏi.
“Không có đâu mẹ, là do cao tầng trong Tianlai Capital tới bàn chuyện hợp tác với con…. Vị lão tổng này thật sự rất thần bí, nhóm nhân viên của anh ta cũng không biết rõ được anh ta là thần thánh phương nào!” Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ cười, lắc đầu nói.
Bàng Tú Vân nói: “Vậy thì thật đáng tiếc….Vị lão tổng thần bí này giúp con như vậy, dù sao đi nữa thì con cũng phải tìm được cơ hội gặp mặt người ta nói cảm ơn mới phải.”
Kiều Thu Mộng nói: “Con tin rằng nhất định sẽ có ngày nhìn thấy hắn! Sẽ có cơ hội này!”
Tề Đẳng Nhàn hơi im lặng một chút, lão tổng thần bí chỉ là thủ đoạn lăng xê ảo ảnh của Hướng Đông Tinh mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra, hình như có rất nhiều người lại coi hắn trở thành người thật.
“Anh ra ngoài với tôi một chút.” Sau khi ăn cơm chiều xong, Kiều Thu Mộng nói với Tề Đẳng Nhàn một câu để hắn ra ngoài tản bộ với cô ta.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết là cô ta muốn nói chuyện gì nên lập tức đi theo sau.
“Anh đừng có tham gia vào đấu tranh giữa tập đoàn Hướng thị và tập đoàn Từ thị nữa, cứ thanh thản ổn định làm tốt công việc của anh là được rồi, anh cũng không còn là đại thiếu gia Tề gia của trước kia nữa đâu!” Kiều Thu Mộng mở miệng chính là một miệng lời nói nghiêm trọng, ngữ khí mang theo hương vị cảnh cáo.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao lại muốn nói chuyện này với tôi?”
Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu: “Hôm nay tôi vô tình chạm mặt với Từ tổng nên có hàn huyên vài câu với cô ta, cô ta có thành lập một công ty đầu tư rồi mời tất cả các xí nghiệp lớn của thành phố Trung Hải đầu tư vào, số tiền được đầu tư đó đều sẽ được đầu nhập vào trong cuộc đấu tranh với tập đoàn Hướng thị.”
“Tất nhiên là cô ta cũng có mời tôi.”
“Tuy rằng tôi không tham gia vào nhưng cũng không muốn tiếp tục bàng quan đứng nhìn anh lấy trứng chọi đá.”
“Từ tổng, còn có Vương Hổ, thậm chí còn nghe nói Ngọc tướng quân cũng sẽ hỗ trợ đầu tư.”
“Anh đứng về phe tập đoàn Hướng thị nhảy nhót lung tung ở trước mặt bọn họ, sớm hay muộn gì cũng sẽ tan xương nát thịt!”
“Một khi tập đoàn Hướng thị ngã xuống thì sẽ không còn ai có thể bảo vệ cho anh được nữa!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô khẳng định là tập đoàn Hướng thị sẽ thua sao? Không phải cô rất tin tưởng vào vị lão tổng thần bí này hả?”
“Tuy rằng bối cảnh của lão tổng thần bí phi phàm nhưng tài chính lần này của bọn họ quá khổng lồ, chẳng sợ anh ta có khả năng thông thiên đi nữa thì cũng sẽ không có biện pháp nào ngăn cản được đại thế cuồn cuộn này.”
“Anh ta là người thông minh, nhiều lắm là cho Hướng Đông Tinh mượn thế mà thôi, sẽ không thật sự tham gia vào đó, nếu không thì cũng sẽ chưa từng hiện thân cho tới bây giờ.”