Tề Đẳng Nhàn không nhàn rỗi ở công ty mà đi quanh nhìn hiện trường phá bỏ di dời. Người ở đó vẫn không muốn chuyển đi, nếu chỉ có nhân viên công tác đi từng nhà hòa giải như vậy thì thật không thể nào tránh khỏi xảy ra ẩu đả.
“Thôi, trực tiếp đến võ quán của Lý Gia Quyền một chuyến đi!”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định đi thẳng đến võ quán của Lý Gia Quyền ở thành phố Trung Hải.
Võ quán của Lý Gia Quyền luôn nằm ở một vị trí gần trung tâm thành phố, được trang trí theo phong cách cổ xưa và trước cửa treo tấm biển lớn – Lý Gia Quyền.
Bên dưới tấm biển còn có một giấy chứng nhận ghi là Di sản văn hóa phi vật thể của tỉnh Đông Hải.
Không thể không nói rằng danh tiếng của Lý Gia Quyền ở tỉnh Đông Hải vốn đã rất lớn mà mấy năm nay lại càng phát triển rực rỡ hơn, thậm chí gần đây đã mở được vài hội quán ở bên nước ngoài.
Điều này đóng góp cho tỉnh Đông Hải không ít, cũng khiến cho các quan chức tỉnh luôn sẵn sàng trong việc cung cấp vài chính sách hỗ trợ.
"Hả? Bộ trưởng Tề, anh làm gì ở đây?” Tề Đẳng Nhàn vừa bước vào hội quán của Lý Gia Quyền đã bị người quen gọi tên.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, thấy là Tiểu Lôi ở phòng an ninh liền gật đầu, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?”
Tiểu Lôi: "Gần đây tôi đi dạy thêm, lại muốn học một chút Lý Gia Quyền cho nên khi rảnh rỗi sẽ ở đây huấn luyện mọi người.”
Tề Đẳng Nhàn a một tiếng, nói: "Là chuyện tốt đấy, biết học hỏi và luyện tập rất đáng để tuyên dương.”
Tiểu Lôi hỏi: "Bộ trưởng Tề, anh cũng tới học quyền hả?”
“Không, tôi tới phá võ quán!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
"Hả? Bộ trưởng Tề, anh đừng làm thế. Tôi nghe người trong quyền quán nói hôm nay có nhân vật lớn từ Đế Đô tới đây, trưởng quản Lý Gia Quyền đang ở bên trong tiếp khách." Sau khi Tiểu Lôi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cậu ta nhanh chóng thay đổi.
"Nhân vật lớn? Ông lớn nào thế?” Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
"Không biết, là một ông lão, tôi có nghe người ta gọi ông ta là Phó lão." Tiểu Lôi thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, hóa ra là Phó Phong Vân, hắn cũng không thèm để ý nữa, nói: "Vậy thì vừa đúng lúc phá võ quán này để cho vị nhân vật lớn kia nhìn ra bộ mặt xấu xí của võ quán bọn họ, để xem hư danh là như thế nào!”
Tiểu Lôi đổ mồ hôi lạnh: "Bộ trưởng Tề, anh thật sự muốn phá võ quán sao? Cao thủ dưới trướng Lý Gia Quyền cũng không ít, nếu anh bị đánh chết..."
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, dồn lực đá chân về phía trước!
Hắn vận sức dồn vào chân, mỗi một cước đá ra đều tựa như phát động đại pháo khiến cả võ quán rung chuyển.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tề Đẳng Nhàn giống như mãnh thú sắt thép hình người đi về phía trước, mỗi một bước đều chấn động như núi lay.
“Phá võ quán!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng quát một tiếng, thanh âm rung động tựa như hồng chung đại lữ nổ vang, khiến màng nhĩ một số người ong ong suýt nữa thì điếc.
Tề Đẳng Nhàn náo loạn một trận như vậy, đương nhiên khiến người trong võ đường hoảng hốt chạy thành một đám về phía này.
"Lại có người đến phá võ quán, một năm không biết có bao nhiêu tên vì muốn nổi danh mà giẫm lên Võ quán Lý gia!”
"Hừ, những kẻ ngốc này cả ngày chỉ biết phá võ quán Lý gia để nổi danh, không nhớ đến kết cục ai cũng bị đánh thành chó chết sao?"
"Hôm nay Trưởng quản của chúng ta ở bên trong chiêu đãi khách quý, nếu ầm ĩ đến tai ngài sẽ bị đánh ra thành bã!"
Một đám đệ tử mặc võ phục đi ra, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn gây ồn ào thì không khỏi cười nhạt, cảm thấy hắn đang tự tìm đường chết.
Tiểu Lôi vội vàng tránh xa chỗ của Tề Đẳng Nhàn tránh để bị vạ lây, cậu ta cùng lắm chỉ muốn tới đây học quyền, nhỡ đâu bị hiểu lầm, quyền học không được mà ngược lại còn bị đánh một trận thì quả thật không ổn.
Lý Thiên Lạc cũng từ trong võ quán đi ra, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt liền biến đổi, trầm giọng nói: "Họ Tề kia, cậu tới tìm chết?!”
Tề Đẳng Nhàn một chân giẫm “rầm” xuống dưới, ván gỗ dưới mặt đất nổ tung, quay đầu nhìn lại, những thấy nơi hắn đã đi qua đều đã lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài!
Chứng kiến một màn này làm cho một số người không nhịn được hít sâu một hơi, đây là loại quái vật gì vậy? Đi đường thôi mà cũng có thể tạo ra sức lực cùng âm thanh lớn như vậy?
"Lý Thiên Lạc anh cố ý gây chuyện trên đất di dời của công ty chúng tôi, anh cho rằng tôi không biết sao?"
"Hôm nay nếu anh không đề xuất ra một giải pháp làm cho tôi hài lòng, tấm biển Lý Gia Quyền của mấy người không cần treo nữa!"
Tề Đẳng Nhàn khoanh tay đứng vững, lạnh lùng nhìn Lý Thiên Lạc.
Hắn là một tên không sợ trời không sợ đất, Lý Thiên Lạc lại dám gây chuyện ở trên địa bàn của hắn thì lý nào có thể để im cho Lý Gia Quyền tiếp tục mở võ quán trong sóng yên biển lặng được cơ chứ.
Mặt Lý Thiên Lạc trầm lại nói: "Tôi khuyên cậu nên để khi khác, đừng gấp gáp muốn chết như vậy! Hôm nay có khách quý tới, chúng tôi không thèm tiếp loại như người, đồ vô dụng!”
“Cũng được thôi, để tôi tháo tấm biển này xuống, rồi chờ khi mấy người có thời gian tìm đến chỗ tôi là được rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lại dậm chân một cước.
Tấm biển treo trên vách tường bị chấn động hai cái, suýt nữa bị một cước này làm cho rơi xuống đất.
“Sức mạnh này cũng quá lớn rồi!”
"Hắn đi đường mà như có dùng pháo quyền ở phía sau, mỗi một bước đi đều có cảm giác núi lở đất nứt, thật sự có chút bản lĩnh đấy!"
"Không thể khinh thường người trẻ tuổi này đâu, ít nhất phải mời ra hai vị cao thủ là chú hai Lý và chú ba Lý mới có thể đối phó được hắn."
Vài cao thủ có mắt nhìn trông thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống, dần trở nên nghiêm túc.
Lý Thiên Lạc nghe được những lời kiêu ngạo mà Tề Đẳng Nhàn đã nói thì không khỏi giận dữ: "Lá gan lớn đấy, muốn tháo tấm biển Lý Gia Quyền của chúng ta xuống sao? Xem ra là cậu chán sống rồi!”
“Để tôi xem cậu có bản lĩnh gì!”
Một cao thủ của võ quán Lý gia bỗng nhiên nhảy ra, rống to về phía hắn, há miệng phun ra một ngụm khí tức, giơ tay một quyền đâm nhắm vào mi tâm của Tề Đẳng Nhàn.
Chỉ trong nháy mắt một quyền đã đánh tới.
Hơi thở này ngưng tụ thành một đường, chỉ cần đứng ở trước mặt thôi cảm thấy đau đớn rồi.
Quyền vừa đánh ra, chân anh ta cũng nhấc lên, đạp mạnh vào đầu gối Tề Đẳng Nhàn!
Vừa xuất chiêu mà đã ra cả liên hoàn sát chiêu của Lý Gia Quyền, ngụm khí tức ban nãy và chiêu đánh vào mi tâm chẳng qua chỉ là chiêu thức đánh lừa mà thôi, thứ lợi hại nằm ở cước sau cùng này!
Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ, không lùi cũng không né, trên tay là "Nâng người chưởng" dán vào giữa thân thể rồi kéo lên, chân phải dựng thẳng đạp về phía bàn chân của đối phương!
"Bụp! Bụp!”
Hai tiếng, lòng bàn tay tách khỏi quyền, bàn chân áp bàn chân tại cùng một chỗ!
Trong lúc va chạm, sắc mặt tên cao thủ dưới trướng Lý Gia Quyền cũng thay đổi, anh ta không dám đón đỡ mà chỉ đành mượn lực để lùi cả người ra đằng sau, bay lên không trung bay sau đó lật người lại.
Khi tiếp đất vẫn không ổn định, đứng không vững mà lùi liên tiếp bốn bước sau đó thẳng mông ngã xuống đất.
“Đến lượt tôi!”
Một cao thủ khác cảm thấy tình hình không ổn liền lập tức nhảy ra, muốn dùng phương thức chiến đấu bánh xe khiến Tề Đẳng Nhàn mất sức.
“Vừa kịp lúc!”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh lui một tên cao thủ, ý chí chiến đấu trong lòng cũng phấn chấn không thôi, không chút do dự xoay người một cái, chân giẫm theo hình bát quái, vèo vèo vài tiếng liền bay tới trước mặt tên cao thủ này, chủ động ra đòn!
Chỉ tựa nháy mắt, hắn đã bay đến bên phải tên cao thủ này, giơ tay lên đao chưởng một cái, chạy tới xương sườn liền cắt qua!
Bát Quái Chưởng thoát đao vi chưởng, công kích bên hông vô cùng lợi hại, một khi bị cắt trúng đều sẽ bị nội thương không nhẹ!
Huống hồ Tề Đẳng Nhàn này là một thanh niên có thể lực cường tráng, tên cao thủ này cũng biết rõ lợi hại mà nhanh chóng huy động gân cốt, chân đạp liên tục né khỏi chưởng đao của Tề Đẳng Nhàn, dùng sức lật ngược Tề Đẳng Nhàn lại, giơ tay lên một quyền, hướng về phía xương đuôi của hắn mà đánh xuống!