Tuyệt Thế Cường Long

Chương 222: Nóng quá….”



“Tôn Học Văn, quả nhiên anh không phải là người có tâm địa tốt, Dương Phỉ Phỉ cho anh chỗ tốt gì?!”  

             Dương Quan Quan kinh giận đan xen hỏi, trong nội tâm đã tràn đầy tuyệt vọng.  

             Tôn Học Văn cứ nhìn Dương Quan Quan như vậy, không biết còn lôi từ đâu ra một cái camera chậm rãi sắp xếp, điều chỉnh góc độ.  

             “Cô Dương đồng ý lấy danh nghĩa Dương gia ở Thượng Hải vay ngân hàng chúng tôi hai tỷ, cô nói xem có đủ hay không?” Tôn Học Văn hỏi.  

             nói xong lời này thì anh ta đã điều chỉnh tốt camera, nâng tay với mấy tên đàn ông nói: “Được rồi, mấy người có thể bắt đầu biểu diễn rồi!”  

             “Hậu kỳ sẽ để người ta làm mờ mặt của mấy người đi, không cần phải sợ sẽ lộ mặt.”  

             “Các người muốn chơi như thế nào thì chơi đi.”  

             Mấy tên đàn ông ăn mặc lôi thôi hưng phấn đầy mặt, đại mỹ nhân giống như Dương Quan Quan này nói không chừng cả đời bọn họ cũng chưa từng có cơ hội chạm được một đầu ngón tay của người ta.  

             Dương Quan Quan giận dữ hét: “Tôn Học Văn tên súc sinh nhà anh, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!”  

             Tôn Học Văn lại chẳng sao cả nhún vai một cái: “Bắt đầu đi.”  

             Mấy người đàn ông đáng khinh đầy mặt tươi cười đi về phía Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan hoảng sợ muốn chết, muốn phản kháng chạy trốn nhưng thuốc đã phát huy tác dụng lan ra toàn thân, không có cách nào nhúc nhích được.  

             Cả đời của mình sẽ phải bị huỷ hoại ở trong tay tên súc sinh Tôn Học Văn này sao?  

             “Thật xuất sắc làm sao!”  

             Cửa đột nhiên bị mở ra, một tràng vỗ tay nhiệt liệt truyền tới, Tề Đẳng Nhàn dựa vào khung cửa hài hước đầy mặt vỗ vỗ tay.  

             Hắn xuất hiện khiến mọi người đều hoảng sợ, mấy người đàn ông vừa rồi chuẩn bị động thủ còn hai mặt kinh hoảng nhìn nhau.  

             Tôn Học Văn nhìn thấy là hắn thì sắc mặt trầm xuống, không nghĩ tới tính cảnh giác của người này cao như vậy, thế mà lại theo tới nhà hàng!  

             “Tề tổng, cứu tôi với!” Dương Quan Quan kinh hô.  

             “Cứu cô? Dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cô? Không phải lúc trước tôi nhắc nhở cô là anh ta không có ý tốt rồi sao, là do chính cô không tin.” Tề Đẳng Nhàn cười cười nói.  

             Dương Quan Quan kinh hoảng thất thố nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sề sau tôi nhất định sẽ nghe lời anh nói, cầu xin anh cứu tôi!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không nghĩ sẽ cứu cô.”  

             Tôn Học Văn lạnh lùng nói: “Thức thời thì nhanh chóng cút đi, nếu không khoản vay kia cậu đừng nghĩ tới nữa, hơn nữa cậu còn cũng sẽ phải chết ở chỗ này!”  

             Dương Quan Quan gấp đến mức sắp khóc lên, cô ta hiện giờ rất hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Tề Đẳng Nhàn, nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự không muốn cứu cô ta thì cô ta đã hoàn toàn hết hy vọng.  

             “Tôi không muốn cứu cô là vì cô không nghe tôi nói, nhưng cái này cũng không trở ngại việc tôi giáo huấn người xấu.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười bước vào phòng, đóng cửa lại.  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn chủ động đi vào, hơn nữa còn canh giữ đóng cửa lại thì trong mắt mấy tên đàn ông kia đều lộ ra một tia tàn nhẫn.  

             “Tên nhãi kia, chính mày không biết thức thời đưa dê vào miệng cọp, vậy cũng đừng trách mấy ông đây tàn nhẫn độc ác!” Có người cười dữ tợn nói.  

             Tề Đẳng Nhàn như đi dạo ở sân vắng sau nhà tiến lên phía trước, hai tên đàn ông lập tức xông lên muốn đánh bại hắn, kết quả có thể nghĩ, hai người thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ xem hắn động thủ như thế nào thì chính mình đã ngã xuống trước.  

             Mấy người khác thấy hắn lợi hại như vậy cũng đều cầm theo vũ khí lên động thủ, nhưng vẫn như cũ không làm nên được chuyện gì. Chỉ trong nháy mắt, mấy tên đàn ông xấu Dương Phỉ Phỉ tìm tới đã ngã toàn bộ xuống đất.  

             Tôn Học Văn kinh hoảng thất thố lùi về sau hai bước, cảnh cáo nói: “Tề Đẳng Nhàn, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động đến tôi thì hai trăm triệu cho vay kia công ty các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”  

             “Hơn nữa, chỉ cần động vào tôi thì toàn bộ Trung Hải này sẽ không có bất luận ngân hàng nào khác dám cho các người vay nữa.”  

             “Nếu không tin lời tôi thì cậu có thể tự mình thử xem!”  

             Tề Đẳng Nhàn xoa xoa đầu mình, hỏi: “Phải vậy không? Tôi thật sự rất muốn biết xem anh lợi hại như thế nào đấy!”  

             Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn giơ tay véo lỗ tai của Tôn Học Văn một cái.  

             Tôn Học Văn đau tới mức thét chói tai, phất tay đập loạn xạ vào người hắn, nhưng tay vừa mới giơ lên được một nửa đã cảm giác được đầu bị một lực lượng nào đó ấn xuống!  

             “Phanh!”  

             Đầu của Tôn Học Văn bị Tề Đẳng Nhàn ấn dí chặt xuống mặt bàn, hung hăng va chạm đến mức xương sống mũi cũng bị gãy.  

             Tôn Học Văn còn chưa kịp nói ra lời tàn nhẫn thì Tề Đẳng Nhàn lại hung hăng nắm chặt lấy cánh tay của anh ta bẻ một cái!  

             “Răng rắc!”  

             Khớp xương của một bên cánh tay bị vặn gãy.  

             Cả người Tôn Học Văn trực tiếp nằm liệt trên mặt bàn, đau tới mức nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.  

             “Có sướng hay không?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi hỏi.  

             “Sướng mẹ mày, mày có phải là có bệnh hay không?” Tôn Học Văn kêu thảm thiết nói.  

             Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nắm chặt một cánh tay khác của anh ta vặn một cái, không sai biệt lắm, cánh tay còn lại cũng trực tiếp bị vặn gãy.  

             Nửa người trên của Tôn Học Văn trực tiếp ghé vào trên mặt bàn, hai cánh tay mềm mại vô lực buông thõng xuống dưới, cả người run rẩy liên tục, suýt chút nữa đau tới mức ngất đi.  

             Dương Quan Quan xem tới mức phá lệ hả giận, chỉ cảm thấy loại đàn ông xấu xa như này nên hung hăng dạy dỗ.  

             “Ô ô….”  

             Tôn Học Văn không biết cố gắng khóc nấc lên.  

             Tề Đẳng Nhàn ngần người hỏi: “Sao lại còn khóc nữa rồi? Không có tiền đồ như vậy? Cũng quá mất mặt rồi?”  

             Nói xong lời này thì hắn không tiếp tục tra tấn Tôn Học Văn nữa, tạm thời tha cho anh ta.  

             “Vẫn may hôm nay tôi còn để lại tai mắt bên cạnh cô, cố ý lại đây nhìn một cái, nếu không thì hậu quả sẽ như thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dương Quan Quan hỏi.  

             Sắc mặt Dương Quan Quan nghẹn đến mức đỏ bừng, nói: “Là tôi sai rồi, nghe lời phê bình của anh.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Không còn việc gì khác thì tôi đi trước.”  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự chuẩn bị mặc kệ chạy lấy người thì Dương Quan Quan trợn to mắt, vội vàng hô: “Từ từ, tôi bị anh ta bỏ thuốc, hiện tại không động đậy được, anh giúp tôi với!”  

             “Tôi giúp cô còn chưa đủ nhiều sao? Ở club giúp cô một lần, trên thương trường giúp cô một lần, trên đường cô về nhà lại giúp một lần, hôm nay còn muốn giúp nữa?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.  

             “....” Dương Quan Quan không còn gì để nói.  

             “Tôi giúp cô như vậy mà có thấy cô cảm ơn gì tôi đâu? Hay vầy đi, lấy thân báo đáp thì sao, dù sao cô cũng đang bị bỏ thuốc.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.  

             “Tề tổng anh đừng nói đùa nữa! Tôi thật sự biết sai rồi.” Vẻ mặt Dương Quan Quan như đưa đám nói, bị Tề Đẳng Nhàn trêu tới mức sắp khóc lên.  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười đi tới trước mặt cô ta, hơi đỡ cô ta lên một chút sau đó chặn ngang người, trực tiếp bế thuốc cô ta lên.  

             Dương Quan Quan xấu hổ tới mức hừ khẽ một tiếng, đầu mềm như bông dựa vào lồ ng ngực hắn nói: “Phiền anh đưa tôi về nhà….”  

             Tề Đẳng Nhàn ôm cô ta đi ra ngoài, nói: “Như vậy cũng được, để cô ý thức được lòng người hiểm ác, về sau có mắt nhìn một chút.”  

             Dương Quan Quan không dám hó hé thêm câu nào.  

             Trong quá trình ra ngoài, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, dù sao thì Dương Quan Quan cũng bị Tề Đẳng Nhàn ôm cả người vào trong ngực.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa Dương Quan Quan tới ghế sau ném một cái, đóng cửa xe lái xe về nhà.  

             “Hô…. Nóng….Nóng quá….”  

             Dương Quan Quan ngồi ở ghế sau không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, thậm chí cởi hai cúc áo sơ mi của mình ra.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy thì cười nói: “Định dựa vào đây để khảo nghiệm lão cán bộ sao?”  

             Hắn vừa mới dựa vào Lý Vân Uyển biết được chút mùi vị là một người đàn ông chân chính nên khó tránh khỏi tâm viên ý mã, nhưng lái xe vẫn rất ổn định, không hổ là tài xế già lão luyện.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.