Tuyệt Thế Cường Long

Chương 328: “Giám đốc Long thật là thẳng thắn!”



Long Tông Toàn thật không hiểu được Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai lấy dũng khí ở đâu để nói Tề Đẳng Nhàn như vậy, ít nhất là hiện tại ông ta không có  dũng khí này.  

             “À ha ha, Dương thiếu gia và bà Tống nói quá lời rồi, mọi người nếu cùng ngồi chung trên một cái bàn vậy hẳn là có duyên, chính là bạn bè rồi!” Long Tông Toàn lớn tiếng nói.  

             Lúc này hai người kia mới không tiếp tục giáo huấn Tề Đẳng Nhàn nữa, sau đó họ gật đầu rồi câm miệng.  

             Tề Đẳng Nhàn vừa buông lỏng tay Long Tông Toàn ra lại lập tức vồ lại, có lẽ là hắn muốn kêu lên một tiếng anh em.   

             Dương Viễn Sơn nói với Tề Đẳng Nhàn “Cậu còn không cảm ơn giám đốc Long nhanh lên? Giám đốc Long khó có lúc được hiền hoà như vậy, đây quả là phúc phận của cậu đấy! Không phải ai cũng có tư cách được giám đốc Long gọi là bạn bè đâu!”  

             Lúc này Long Tông Toàn trong lòng đã nghĩ tới cả chuyện nhét thuốc nổ vào cái đầu chó của Dương Viễn Sơn, tên này không thể nói bớt đi được sao? Cứ phải hại chết ông đây rồi mới vừa lòng đúng không?  

             “Vâng, vâng, vâng cảm ơn giám đốc Long.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nhẹ nhàng vỗ trên vai của Long Tông Toàn một cái, sau đó hắn trở lại vị trí ngồi của mình.  

             Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai không biết Tề Đẳng Nhàn lợi hại như thế nào nhưng Lý Vân Uyển lại rất rõ ràng. Cô ta cảm thấy thái độ đối xử của Long Tông Toàn với Tề Đẳng Nhàn hơi kỳ lạ.   

             Vì thế, cô ta hỏi trực tiếp vấn đề trong lòng mình ra hy vọng nhận được câu trả lời.   

             “Giám đốc Long cũng là người đế đô mà, Từ Ngạo Tuyết cũng vậy, ông ta biết tôi lợi hại không phải là điều bình thường à?” Tề Đẳng Nhàn tùy tiện bịa một câu lừa cho qua chuyện.   

             Bằng trực giác phụ nữ, Lý Vân Uyển nhận thấy chỉ sợ việc này không phải đơn giản như Tề Đẳng Nhàn nói, tuy vậy cô ta cũng không suy nghĩ nhiều thêm.   

             Biết thì cứ biết thôi, chẳng lẽ giữa hai thằng đàn ông còn có chuyện gì nữa chắc?  

             Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển không còn nghi ngờ, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở hắt ra, may mà mình phản ứng nhạy bén, may mà lần trước Long Tông Toàn bị hắn làm cho sợ phá gan, nếu không phải vậy thì chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết đây.   

             Đặc biệt là bà Tống Chí Mai- mẹ của Lý Vân Uyển, bản thân bà ta đã đanh đá lại còn luyện võ. Nếu động tay chân thì hắn nên đánh trả hay là ngồi im mới được cơ chứ?  

             Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng sờ cằm mình, bưng chén cơm lên tiếp tục chuyên chú ăn. Chỉ cần Long Tông Toàn không làm lộ hắn thì chuyện gì cũng dễ nói.   

             “Có vài người ấy à, da mặt thật là dày, bản thân rõ ràng biết không có bản lĩnh gì lại cứ muốn chen vào tầng lớp xa hoa mới được!” Tống Chí Mai thở dài, khẽ lắc đầu.  

             Long Tông Toàn cười miễn cưỡng, ông ta cảm giác từ lỗ chân lông mình toát ra mồ hôi lạnh.   

             "Các người có thể sống yên bình một chút không? Ông đây vẫn muốn sống lâu hai năm đấy!” trong lòng Long Tông Toàn âm thầm kêu to.  

             Cũng may Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai cũng không nói thêm gì nữa làm Long Tông Toàn nhẹ nhàng thở ra. Ông ta chủ động bưng lên chén rượu bắt đầu làm nóng bầu không khí.  

             Chờ rượu uống qua ba vòng, Tống Chí Mai mới quát Lý Vân Uyển “Vân Uyển, sao còn không mau mời giám đốc Long một chén rượu?”  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hắn hơi khó chịu. Hắn không thích để Lý Vân Uyển đi mời rượu ai cả, chẳng qua, hôm nay không phải sân nhà hắn, hắn cũng không tiện nói cái gì.  

             Long Tông Toàn trông thấy bộ dáng khó chịu của Tề Đẳng Nhàn, ông ta lập tức giật mình một cái rồi cười ha hả bảo “Không cần không cần, hôm nay là sinh nhật tiểu thư Vân Uyển mà, sao lại để Vân Uyển mời rượu được chứ?”  

             Ngược lại Lý Vân Uyển hào phóng bưng lên chén rượu, nói “Giám đốc Long, tôi kính ông một ly, trước tiên uống hết vì kính trọng!”  

             Nhìn đến Lý Vân Uyển một hơi uống hết rượu, Long Tông Toàn sợ tới mức suýt nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Vẫn còn may, Tề Đẳng Nhàn chưa nói gì khiến cho ông ta nuốt trở về một búng máu.  

             “Giám đốc Long, ông làm sao vậy, sao tôi có cảm giác ông có chút khẩn trương thế?” Dương Viễn Sơn hơi khó hiểu hỏi.  

             “Không phải do tên ngu như anh hại à, nếu biết sớm rằng Tề Đẳng Nhàn ở chỗ này, ông đây còn lâu mới đến!”  Long Tông Toàn mắng thầm trong lòng.  

             Song, trên mặt ông vẫn cười ha hả, nói mình không có việc gì, chắc là do không nghỉ ngơi tốt mà thôi.  

             Hiện tại Tề Đẳng Nhàn  rượu đủ cơm no rồi, còn ợ nhẹ một cái, hắn vỗ bụng mình.  

             Hành động ấy khiến hai người Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai cảm giác khó chịu, ở trường hợp như vậy mà không biết một chút lễ nghi nào sao? Hành động  tùy ý như thế có biết lễ phép hay không? Để cho loại người này xuất hiện trên bàn cơm thật là hạ thấp cấp bậc của bọn họ!  

             Dương Viễn Sơn sắc mặt âm trầm nói “Cậu văn nhã một chút được không?”   

             Lý Vân Uyển nói “Hắn là như thế ấy, khá tùy ý lại thật thà, mọi người đừng quá để ý.”  

             Long Tông Toàn cuống quít cười nói “Đương nhiên sẽ không để ý, tôi cũng thích thoải mái! Ăn cơm mà, mọi người cần ăn uống nhẹ nhàng, nếu như quá trang trọng thì còn vui gì nữa?”  

             Lúc nói chuyện ông ta còn cố ý làm bụng to lên rồi ợ một cái.  

             Tống Chí Mai tán thưởng nói “Giám đốc Long thật là thẳng thắn!”  

             Dương Viễn Sơn cũng cười nói “Giám đốc Long nói có đạo lý, vậy mọi người cũng nên tự nhiên thôi.”  

             Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khinh thường, mấy trò con bò gì thế này. Nếu không phải hôm nay mẹ vợ ở đây, hắn kiểu gì cũng phải ấn đầu Dương Viễn Sơn vào trong nồi lẩu, nhân tiện xả giận giúp Dương Quan Quan.  

             “Sao tôi cứ có cảm giác giám đốc Long nhân nhượng anh nhỉ? Vết thương trên mặt ông ta không phải do anh đánh đấy chứ?” Lý Vân Uyển tò mò hỏi.  

             “Có à? Không có đâu?! Chắc là do người ở đế đô tính cách khá tốt, bằng lòng tương trợ đồ quê mùa như tôi.” Tề Đẳng Nhàn tùy tiện nói, hắn cầm lên một cây tăm để xỉa răng.  

             Nhưng lúc hắn xỉa răng thì không tùy ý như vậy, một tay xỉa răng, một tay khác che miệng mình.   

             Đây là  lễ phép cơ bản trên bàn cơm, nếu không, lỡ như lúc hắn đang xỉa răng thì miếng đang tắc trong răng văng vào đĩa đồ ăn, vậy mọi người có ăn được nữa hay không?  

             Lý Vân Uyển nói “Có đấy! Có cảm giác ông ta...”  

             Tề Đẳng Nhàn buông tăm xỉa răng xuống, bàn tay to của hắn lại sờ lên trên đùi cô ta, cắt ngang lời truy vấn tiếp theo của Lý Vân Uyển .  

             “Sao chữ này không giống với lần trước? Không phải là giá như nhau sao?” Tề Đẳng Nhàn cố ý hỏi.  

             “Giống nhau mà, là do anh trí nhớ kém đấy?” quả nhiên lực chú ý của Lý Vân Uyển bị phân tán.  

             Ở ngay lúc này, Tống Chí Mai bưng lên chén rượu cười với Long Tông Toàn, nói “Giám đốc Long, hôm nay tôi vô cùng vui vẻ vì có thể quen biết ông.”  

             Long Tông Toàn cũng cuống quít giơ lên chén rượu, cười nói “Không dám nhận, không dám nhận! Được biết đến anh hùng nữ kiệt như Bà Tống thì tôi cũng hết sức vinh hạnh!”  

             Sau khi Tống Chí Mai uống một hơi cạn sạch, lúc này mới chậm rãi cười nói “Không biết  Long Mục có hứng thú đến Thượng Hải của chúng tôi đầu từ một khoản hay không? Trước mắt trong tay tôi có hai hạng mục rất tốt!”  

             Long Tông Toàn nghe Tống Chí Mai nói xong không mấy hứng thú, ông ta không muốn bị cuốn vào giữa vòng tranh đấu của Long Môn.   

             Dương Viễn Sơn một bên khuyên “Giám đốc Long, ông nghiêm túc suy xét một chút, tôi cảm thấy bà Tống có tiềm lực rất lớn, tất nhiên thời cơ đến là có thể  hồi quỹ gấp đôi cho giám đốc Long!”  

             Long Tông Toàn ra vẻ trầm ngâm, sau một lát, ông ta lắc lắc đầu, cười nói “Nói sau đi!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.