Một tiếng gọi này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp doạ sợ mọi người ở đây, bao gồm cả chị Tĩnh.
Diệp Phong cũng là sau khi đèn được bật lên mới thấy rõ mặt của Tề Đẳng Nhàn, trong nháy mắt trực tiếp bị dọa ngây ngốc.
Mà mọi người sau tiếng kêu của Tề Đẳng Nhàn càng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Con mẹ nó, sao tên ma vương này lại ở đây?
“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, dám không tôn trọng Diệp tiên sinh như vậy? Muốn chết có phải không?” Một người trẻ tuổi tức giận vọt lên.
Diệp Phong trực tiếp tát một cái khiến người thanh niên này ngã ra ngoài, sau đó cười gượng với Tề Đẳng Nhàn.
Mà chị Tĩnh ở một bên đã nhận ra có chỗ không thích hợp, nhất là sau khi Diệp Phong thấy rõ ràng mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt anh ta trắng bệnh lại, tay cũng hơi run rẩy.
Chị Tĩnh nhíu mày lại, thấp giọng gọi “Tiên sinh?”
Tay Tề Đẳng Nhàn nhét ở trong túi nhìn Diệp Phong, híp mắt cười “Tiểu Diệp Tử à, mới rời nhà tù có hai năm mà đã dám để người phụ nữ của mình tới dạy đời tôi rồi?”
Lời kia vừa thốt ra khiến Diệp Phong sợ tới mức giật mình, vội chua xót cười nói “Nhị đương gia ngài đùa kiểu gì vậy, tôi đâu dám để Tiểu Tĩnh tới dạy đời ngài đâu?”
“Tôi đây cũng là không biết Nhị đương gia ngài ở chỗ này, hơn nữa có chút hiểu lầm nhỏ với Tiểu Tĩnh sao?”
“Nếu tôi mà biết ngài tới chỉ điểm công tác thì sao dám có nửa câu oán hận đây!”
Chị Tĩnh một bên nghe thấy lời này da mặt hơi run lên, Diệp Phong ở trong mắt cô ta luôn thời thời khắc khắc giống với thế ngoại cao nhân.
Nhưng Diệp Phong của hiện tại lại cười cười nịnh nọt với Tề Đẳng Nhàn.
Quần chúng vây xem nghe thấy đoạn đối thoại của hai người cũng bị dọa sợ không nhẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đại nhân vật như Diệp Phong vậy mà quen biết Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa nhìn bộ dáng kia còn cực kì sợ hãi hắn?
“Xem ra năm đó đại ma đầu Trương tiểu bạch kiểm kia đánh cậu không đủ lâu nên khiến cậu không nhớ rõ rồi, vậy mà dám lên mặt ở trước mặt tôi luôn cơ đấy!” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nói.
Cả người Diệp Phong run lên, lúc trước ở trong nhà tù anh ta không nghe quản giáo, sau đó Tề Đẳng Nhàn trực tiếp để anh ta làm bạn tù chung với đại ma đầu….
Đại ma đầu đó là hung thủ gi ết chết cả nhà Thượng tướng mạnh nhất Tuyết quốc, Diệp Phong ở trong đó suýt chút nữa sống sờ sờ bị đại ma kia đầu đánh chết, cuối cùng vẫn phải dựa vào khom lưng uốn gối nói lời dễ nghe với Tề Đẳng Nhàn mới được đổi phòng giam khác.
Một đám người trợn mắt há hốc mồm suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, Diệp Phong năm đó bị một tên đại ma đầu đánh suýt chết?!
Diệp Phong đầy mặt cười gượng, một câu cũng không dám nói.
“Vừa rồi cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ kia?” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.
“Bang!”
Diệp Phong không nói hai lời, hai đầu gối mềm nhún trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Nhị đương gia, không phải là tôi không biết đó là cậu sao, chỉ là nói đùa thôi, ngài đừng để trong lòng!”
“Tôi là người nói chuyện cuồng vọng không lựa lời như vậy, ở chung với ngài mấy năm không phải ngài cũng biết rõ rồi sao!”
Chị Tĩnh sau khi nhìn thấy người đàn ông đỉnh thiên lập địa quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi cũng bắt đầu run.
Diệp Phong đúng thật là nhân vật lớn, cũng rất có bản lĩnh, nếu không sao có thể đảm đương chức khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn được?
Nhưng cũng chính là nhân vật lớn này lại cố tình quỳ xuống xin lỗi trước mặt Tề Đẳng Nhàn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, thật là đáng sợ!
“Được rồi, đứng dậy đi, đàn ông đàn ang không thể quỳ dễ dàng như vậy được!” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn phất phất tay, ngồi trở về trên sofa.
Lý Vân Uyển ở một bên đã ngây ra như phỗng, thậm chí còn hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, sợ bản thân đang nằm mơ, kết quả cắn đau quá nước mắt cũng rơi xuống.
Diệp Phong đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó ngượng ngùng cười cười.
Tề Đẳng Nhàn chính là bóng ma cả đời của anh ta, cũng là người mà anh ta không thể trêu chọc nổi.
Quỳ một chút, ném mặt mũi một tý còn tốt hơn so với bị người đánh chết a….
Nhà tù U Đô là nơi giam giữ những người cùng hung cực ác, đương nhiên cũng sẽ có những người dù trị như thế nào cũng đều không nghe quản giáo, nhưng hiện tại tất cả người ở bên trong đó lại nguyện ý nghe lời, chẳng sợ có gây sự thì cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ lẻ vặt vãnh chứ tuyệt đối không dám gây chuyện lớn.
Vậy những người không nghe lời đó thì sao? Dù sao mọi người không ai dám nghĩ tới sẽ thảo luận vấn đề này.
“Tiểu Tĩnh, đây chính là Tề Đẳng Nhàn tiên sinh, em cũng có thể gọi cậu ấy là Nhị đương gia cũng được. Nào nào, em mau tới kính cậu ấy ba ly rượu xem như xin lỗi vì sự không lễ phép trước đó của em!” Diệp Phong cười cười kéo tay chị Tĩnh qua đẩy cô ta lên phía trước.
Chị Tĩnh một bụng đầy uỷ khuất nhưng không dám nhiều lời, rót đầy ba ly rượu hướng về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Tề tiên sinh, vừa rồi đắc tội ngài tôi thật sự rất xin lỗi, đều do tôi không đúng, chỉ mong ngài không để ở trong lòng!” Sau khi nói xong lời này, chị Tĩnh ngửa đầu uống cạn một ly.
Hai mắt Lý Vân Uyển xoay tròn, lẩm bẩm nói “Mình không nhìn nhầm đúng không, chị Tĩnh vậy mà kính rượu xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn….”
Chị Tĩnh bưng ly rượu thứ hai lên “Vừa rồi tôi làm việc có chút bất công, mong Tề tiên sinh ngài bỏ qua cho!”
Nói xong lời này ly rượu thứ hai cũng cạn.
Hai ly rượu mạnh xuống bụng, chị Tĩnh đã có chút hơi say nhưng vẫn không dám chậm chạp mà bưng ly rượu thứ ba lên “Ly thứ ba này tôi tiếp tục kính ngài, hy vọng về sau ngài có rảnh rỗi sẽ thường xuyên tới quán bar của chúng tôi uống rượu, chi tiêu hoàn toàn miễn phí xem như bồi tội với ngài, còn mong ngài sẽ không từ chối.”
Nói xong lời này ly rượu thứ ba cũng xuống bụng.
Chị Tĩnh dù sao cũng là người lăn lộn đã lâu, nói chuyện hay làm việc đều không khiến người ta soi ra khuyết điểm.
Tề Đẳng Nhàn thấy cô ta thành tâm uống xong ba ly rượu thì cũng không để việc nhỏ nhặt này ở trong lòng, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
“Nhị đương gia, tôi kính ngài một ly….Ha hả, ngài lặn lội xa xôi tới Trung Hải cũng không nói trước một tiếng để tôi đón gió tẩy trần cho ngài thật tốt đâu!” Diệp Phong nói.
“Nga….Vậy vị này chính là phu nhân của Nhị đương gia rồi, chào chị dâu! Chị dâu, ly này tôi xin kính chị và Nhị đương gia.”
“Nào nào, Tiểu Tĩnh em cũng tới đây, uống thêm một ly.”
Sắc mặt Lý Vân Uyển đỏ lên nhưng cũng không giải thích gì mà chỉ bưng ly rượu lên chạm cốc với Diệp Phong và chị Tĩnh.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng chính mình cũng sẽ có một ngày có thể được Diệp Phong và chị Tĩnh đồng thời hướng mình kính rượu.
Mà tất cả những cái này đúng là do người chồng phế vật bị Kiều Thu Mộng khinh thường, một cảnh ngục nhỏ chui từ xó xỉnh nào đó ra – – Tề Đẳng Nhàn mang tới!
Tề Đẳng Nhàn nói “Tôi hết giận rồi, các cậu đi đi.”
Diệp Phong cười cười không dám nhiều lời, lôi kéo chị Tĩnh trở về văn phòng.
“Tiên sinh, người đó là ai vậy?!” Chị Tĩnh kinh ngạc hỏi, lần đầu tiên cô ta thấy Diệp Phong hèn mọn như vậy ở trước mặt người khác.
Diệp Phong hung hăng nuốt một ngụm nước bọt xuống, cười gượng nói “Cái này….Em đừng hỏi thì hơn, chỉ cần chú ý về sau ngàn vạn lần đừng trêu chọc tới hắn, nếu không có mười tôi cũng không cứu được em!”
“Hắn cũng chỉ có tý xíu quan hệ với Ngọc Tiểu Long mà thôi, có đáng để ngài sợ như vậy không?” chị Tĩnh nhấp môi có chút bất mãn phản bác.
“Mặc dù Ngọc Tiểu Long tôi cũng không dám đắc tội nhưng vị này khác, ngay cả chọc hắn tức giận tôi cũng không dám đâu! Nói tóm lại em đừng có hỏi nhiều, về sau mắt mở to hơn là được!” Diệp Phong thở dài một hơi, có chút chua xót nói.
Chờ đến khi Lý Vân Uyển lung lay đứng dậy đi tính tiền thì lại bị người phục vụ báo rằng hoá đơn đã được chị Tĩnh miễn phí rồi.
“Không nghĩ tới có một ngày mình có thể được miễn phí hoá đơn ở quán bar của chị Tĩnh….” Trong lòng Lý Vân Uyển ngũ vị tạp trần “Trình độ nhặt của hời này của mình đúng thật là đệ nhất Trung Hải nha!”