Từ sau khi ra khỏi khu nghỉ dưỡng Đông Sơn, Kiều Thu Mộng nét mặt đầy vui sướng.
Cô ta cảm thấy buổi hẹn hò hôm nay nhờ có chuyện này mà cực kỳ thành công, bởi được cùng Từ Đẳng Nhàn làm một chuyện vừa ý nghĩa lại vô cùng đáng nhớ như vậy.
Cũng từ sau chuyện này, cô ta hiểu được lý do Tề Đẳng Nhàn ra tay một mình mà không trực tiếp phơi bày sự việc ra.
Bây giờ xem ra Tề Đẳng Nhàn này không chỉ là người anh dũng mà còn vô cùng lanh lợi.
Tề Đẳng Nhàn thông báo chuyện này cho Dương Lệnh Quang, đây cũng xem như cho ông ta một ân tình to lớn, sau này vị chủ tịch tỉnh ấy sẽ phải nghĩ mọi cách để đền đáp lại ân tình ấy.
“Ở tỉnh Đông Hải này, sức ảnh hưởng của Lý Gia Quyền cũng vô cùng lớn, anh đánh Lý Thiên Lạc tàn phế như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ tới tìm anh gây khó dễ.” Kiều Thu Mộng lo lắng nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.
“Từ xưa đến nay mọi chuyện đều là dùng vũ lực để giải quyết.”
“Lý Thiên Lạc không làm tròn bổn phận thì tôi dạy dỗ anh ta, đó là chính thay trời hành đạo, tôi thậm chí còn có thể thay tổ tiên cậu ta xóa anh ta ra khỏi gia phả dòng dõi đấy.”
“Nếu như Lý Trường Hồng là người hiểu chuyện thì ông ta ngược lại nên tới cảm ơn tôi mới đúng, chứ không phải là căm thù tôi.”
“Đương nhiên nếu bọn họ nhất định muốn trả thù, tôi cũng chẳng có gì phải sợ cả.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt ung dung, vốn dĩ không coi chuyện này là điều gì to tát.
Kiều Thu Mộng thấy dáng vẻ đó của Tề Đẳng Nhàn trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào, nếu anh ta đã ung dung như vậy thì nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ có cách xử lý.
Kiều Thu Mộng nói: “Hôm nay làm được việc vô cùng ý nghĩa, có lẽ cả đời này mỗi khi nghĩ tới nó thì đều cảm thấy mình đã làm được một việc thật vĩ đại.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Vẫn còn rất nhiều những nơi không được ánh sáng chiếu tới, nhưng chúng ta có thể làm ánh sáng, đi thắp sáng những nơi tăm tối đó.”
Tề Đẳng Nhàn không phải là vị quân tử có đạo đức và nhân cách hoàn hảo, nhưng từ trước đến nay hắn làm chuyện gì cũng đều cố gắng để không phải cắn rứt lương tâm.
Hễ có chuyện không hay xảy ra hắn đều tự mình ra tay cứu giúp, nếu không thì bao nhiêu công sức luyện tập, rèn luyện võ công coi như bỏ phí rồi.
“Có muốn đi cùng tôi tới quán rượu đêm khuya làm vài ly không?” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Không đi!” Kiều Thu Mộng nhất quyết lắc đầu, cứ nghĩ đến chuyện kia là cô lại vô cùng lúng túng, thật không muốn đi tới nơi đó thêm lần nào nữa.
Tề Đẳng Nhàn chỉ đành đưa Kiều Thu Mộng về nhà trước, sau đó mới đi tới quán rượu.
Quán rượu đêm khuya hôm nay không mở cửa cho người ngoài, điều này làm cho những vị khách đặc biệt ghé qua đây để uống rượu không tránh được ý nghĩ hoài nghi, khó hiểu.
Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đẩy cửa xe bước xuống thì nhanh chóng ra tiếp đón.
“Anh Tề, anh đến rồi.” Trương Tĩnh lễ phép nói, trên mặt hiện rõ vẻ tôn trọng, cung kính.
Trương Nhu đứng bên cạnh cũng chào hỏi hắn, nhưng mặt không tỏ ra thận trọng như Trương Tĩnh mà liếm nhẹ bờ môi của mình, làm cho đôi môi trở nên ướt át, trông đầy quyến rũ.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, cũng coi như là đáp lại lời chào, hắn liếc nhìn Trương Nhu một cái, không kìm được mà cười thầm, người này cũng có bản lĩnh đấy, nhưng vẫn thua xa Lý yêu tinh.
Một chút bản lĩnh nãy mà cũng muốn lừa ta vào tròng, suy nghĩ đơn giản quá rồi!
Trương Nhu thấy Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến nhan sắc của mình, trong lòng không khỏi bực bội chửi thầm “đồ trai thẳng chết tiệt”, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn miễn cưỡng phải bày ra vẻ kính nhường.
Dù sao hắn cũng là người mà đến Diệp Phong cũng vô cùng kính nể. (Diệp Phong là chồng của Trương Tĩnh)
Sau khi bước vào trong quán, Tề Đẳng Nhàn phát hiện xung quanh mình vô cùng đông đúc.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn, tò mò kẻ mới đến rốt cuộc là ai mà khiến cho hai chị em Trương Tĩnh Trương Nhu đều chạy hết ra cửa để tiếp đón như vậy.
“Nhị đương gia, ngài cũng đến rồi!”
“Nào, tôi giới thiệu với ngài…”
“Vị này là Phó đà chủ của phân nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải chúng tôi, tên là Mã Hồng Tuấn.”
Diệp Phong trông thấy Tề Đẳng Nhàn tới bèn nhanh chóng chạy lại chào hỏi, đồng thời giới thiệu cho hắn Mã Hồng Tuấn - phó đà chủ của phân nhánh Long Môn.
Mã Hồng Tuấn là người đàn ông gần 50 tuổi, gương mặt toát ra vẻ phúc hậu và có vẻ cân nặng cũng không nhỏ, cũng bởi cân nặng đó mà khí chất của ông ta càng thêm phần chững chạc, chín chắn.
Mã Hồng Tuấn cười to, bước tới nói với Tề Đẳng Nhàn: “Vị này chính là Tề tổng của Tư Bản Thiên Lại sao? Quả thực nghe danh đã lâu! Vẫn luôn muốn gặp mặt chào hỏi vài câu nhưng đều chưa có cơ hội.”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên bắt tay Mã Hổng Tuấn, hỏi: “Những người tới gây sự đâu, vẫn chưa tới hả?”
Mã Hồng Tuấn cười đáp: “Người ta là Đà chủ, tôi chỉ là Phó Đà chủ, việc ngợi ca những người có tiếng tăm cũng là thường tình thôi mà.”
Mọi người trông thấy Tề Đẳng Nhàn trẻ tuổi như vậy đều không khỏi thầm khen ngợi, những người trẻ tuổi mà đầy triển vọng giống như hắn quả thật là vô cùng hiếm gặp.
Tư Bản Thiên Lại, đây chính là công ty tài giỏi sở hữu hơn 500 mẫu đất ở địa bàn thung lũng giết người, chiếm ưu thế hàng đầu trong việc phát triển các trung tâm thương mại trong tương lai!
“Tề tổng, trước hết tôi vô cùng xin lỗi về việc làm liên lụy đến công ty của cậu. Có điều, tôi không thể không chủ động tới tìm cậu, dù sao thì một khi công ty vật Liệu xây dựng Hồng Mã phá sản, việc cung cấp nguyên liệu hàng hóa cho công ty các cậu cũng sẽ bị gián đoạn một thời gian.” Mã Hồng Tuấn rót một ly rượu cho Tề Đẳng Nhàn và nói với thành ý xin lỗi.
“Ông Mã ông không cần khách sáo như vậy, Từ An cũng không phải chỉ nhắm vào mình ông.” Tề Đẳng Nhàn không một chút bận lòng đáp lại.
Nếu như chuyện này không liên quan đến anh ta thì anh ta cũng chẳng buồn tìm tới đây đâu.
Nhưng Từ An không những kêu gọi những công ty VLXD khác không cung cấp hàng hóa cho Tư Bản Thiên Lại và tập đoàn Hướng Thị mà còn chuẩn bị lật đổ công ty duy nhất cung cấp hàng hóa cho bọn họ là công ty VLXD Hồng Mã.
Việc đó có khác gì trực tiếp mang dao đến tranh giành miếng bánh của Tề Đẳng Nhàn và tập đoàn Hướng Thị cơ chứ, loại chuyện như vậy làm sao có thể ngồi im không bận tâm?
“Đà chủ Từ!”
“Đà chủ Từ, anh đến rồi!”
Lúc này từ phía ngoài cửa vọng lại những tiếng hô vang, là Đà chủ của Đà phái Long Môn của tỉnh Đông Hải tới rồi!
Từ An cũng là người đàn ông tầm 50 tuổi, có điều trông ông ta có vẻ khá gầy, vầng trán rộng như trán rồng, các đường nét góc cạnh trên gò má khuôn mặt đều vô cùng rõ nét, trông rất có khí chất của một bậc đại nhân.
“Từ An cũng đến rồi!” Mã Hồng Tuấn đứng phắt dậy, sắc mặt trông có phần lo lắng sợ sệt.
Nếu xét về thực lực thì ông ta đúng là không phải đối thủ của Từ An, nhưng hai người dù sao cũng là hai cao thủ của phái Long Môn, không thể công khai xích mích, chỉ có thể âm thầm mà đối đầu nhau.
Từ An muốn toàn quyền kiểm soát và lãnh đạo Long Môn, còn Mã Hồng Tuấn thì muốn đánh bại Từ An để lên làm chủ.
Do đó hai người họ có thể coi như là lửa nước không hòa làm một, không đội trời chung.
Theo sau Từ An còn có con trai ông ta là Từ Dương, người thanh niên trẻ đó cũng từng bị Từ Đẳng Nhàn dạy dỗ cho mấy lần rồi.
“Phó đà chủ Mã hóa ra cũng sớm tới đây rồi sao, thật ngại quá, để anh phải đợi rồi!” Từ An sau khi bước vào thì lạnh lùng nói với Mã Hồng Tuấn.
Lời nói thì như vậy nhưng giọng điệu thật chẳng thấy chút hối lỗi nào, chỉ toàn là lạnh lùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
Mã Hồng Tuấn đáp: “Đà chủ Từ đến cũng thật đúng lúc, Tề tổng của Tư Bản Thiên Lại vừa hay cũng ở đây, chúng ta cùng thảo luận về việc của công ty vật liệu xây dựng nào!”
Từ An đành chuyển ánh mắt sang phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người trước mắt này thật là quá trẻ.
Từ Dương nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì nhẹ nghiến răng, anh ta đã thua dưới tay Tề Đẳng Nhàn hai lần rồi, một lần là bị đánh, một lần là bị đập nát con xe G63 đắt tiền của mình.