Chương 351
Hướng Đông Tình là người rất giỏi, trong mắt nhiều người, cô là người có thể vượt qua cái chết của cha mẹ để tranh quyền ở trên hội đồng quản trị.
Cô có thể nói ra cha mẹ là được hỏa táng, sẽ không phải chịu đựng lời nói của những con người máu lạnh này.
Trong mắt nhiều nhiều, cô là người cố chấp, vẫn giữ tập đoàn Hướng Thị, phát triển lớn mạnh, giống như tập đoàn Hướng thị trở thành thứ kéo dài sinh mệnh cha mẹ cô.
Chỉ là, ở trong mắt Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình làm như vậy là ấu trĩ.
Không sai, chính là ấu trĩ.
Hắn lớn lên ở u đô giám ngục, tam giáo cửu lưu, các loại đầu trâu mặt ngựa hắn đều đã từng thấy qua, những chuyện xưa nhân vật cực kì bi thảm hay cảm động trời đất hắn cũng được nghe nhiều.
Hướng Đông Tình vì cái chết của cha mẹ không cách nào tự kiềm chế, cô cố chấp cho rằng tập đoàn Hướng thị là tài sản duy nhất cha mẹ để lại cho cô nên cô cần phải phát triển tập đoàn Hướng thị thật tốt.
Cô chưa bao giờ suy nghĩ qua, cha mẹ cô kỳ vọng lớn nhất với con mình là có thể sống một cách vui vẻ chứ không phải mệt mỏi như vậy.
Tề Đẳng Nhãn cũng gánh vác một số thứ, nhưng hắn không ép chính mình ngày nào cũng phải luyện công khổ cực, mà là có thể tranh thủ thời gian thư giãn.
Nói cho người khác biết những cực khổ của mình trong quá khứ, sau đó để cho đối phương hiểu chính mình đồng tình với mình sao?
Chìm đắm trong quá khứ bi thương, tự tạo cho mình một loại khí chất đau buồn mang cảm giác xuân đi thu tới sao?
Đối với người được cho hung thần dựa vào nắm đấm cứng cỏi đánh đến u đô giám ngục mà nói thì chuyện như vậy không bao giờ xảy ra.
Theo Tề Đẳng Nhàn, chuyện hiện tại Hướng Đông Tình nên làm chính là quý trọng A Phúc, chỉ duy nhất ông là người toàn tâm toàn đối tốt với cô.
Cho nên cô hẳn là nên hiểu chuyện một chút, không nên làm A Phúc lo lắng thân thể cô có vấn đề.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chính mình nên dạy bảo Hướng Đông Tình một chút.
Nếu muốn dạy cô, vậy việc đầu tiên là phải gặp được cô.
Cho nên hắn đi tới đây.
Sau đó hắn đi vào trong phòng của Hướng Đông Tình.
Hứa Đông Tình đang dựa ở bàn làm việc, đôi mắt đã mỏi đến mức đỏ bừng lên, mái tóc rối tung lên, ở trên còn cài một cây bút chì, cô cố chấp lẩm bẩm một mình, trên kế hoạch như tằm ăn lên. Từ liên minh thương nghiệp từng bước tinh vi vươn lên.
Giờ phút này Hướng Đông Tình đang mặc áo ngủ, đầu bù tóc rối, dù cho ai nhìn chắc chắn cũng không thể tin được cô là người cầm lái của tập đoàn Hướng thị.
Hướng Đông Tình nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn sắc mặt cô tối sầm lại tức giận quát lớn: "Sao ngươi lại tới đây? Cút ra ngoài ngay cho ta!"
Giọng của cô có chút khàn khàn, giống như có cát sỏi đọng lại ở trong cổ họng cô.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu tấm tắc nói: "Hướng tổng, hôm nay nhìn cô thật là không nhận ra."
Hướng Đông Tình lạnh lùng nói: "Ta cần ngươi nhìn sao? Phúc bá, ngươi đang ở đâu, ngay lập tức đuổi tên này ra ngoài cho ta."
Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt cô, duỗi tay trực tiếp ấn notebook xuống, bên ngoài lộ dáng vẻ cười nhưng không phải cười nói: "Cô cần phải nghỉ ngơi!"
Hướng Đông Tình khinh thường nói: "Thân thể của ta ta tự hiểu rõ, không cần ngươi đến giả vờ quan tâm. Ngươi không phải là để ý đến chỗ kia được ngươi đầu tư năm trăm triệu sao?
Tề Đẳng Nhàn ấn tay ở trên notebook nhàn nhạt đáp lại: "Tất nhiên là ta có để ý, nói cái khác, cô cảm thấy ta tại sao sẽ quan tâm đến cô, kẻ điên luôn làm người khác khó chịu?"
Đôi mắt Hướng Đông Tình giống như càng đỏ hơn, có chút tức giận, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo khiếp người.
Hướng Đông Tình nói tiếp: "Năm trăm triệu kia của ngươi, một đồng sẽ không thiếu, nên trả ngươi không sẽ trả đủ. Bây giờ rút lại sự quan tâm giả dối của ngươi rồi cút khỏi nhà ta."
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hờ hững đáp: "Cô cho rằng ta rất quan tâm cô sao? Nếu không phải phúc bá gọi điện thoại tới một mực lo lắng tình trạng của cô ta cũng sẽ không tới."
Hướng Đông Tình cả giận nói: "Nhiều chuyện."
Lời nói của cô bị Tề Đẳng Nhàn nghe thấy.
Hắn có chút không vui, nói: "Phúc bá là người gần cô nhất trên thế giới này, cũng là người quan tâm cô nhất, cô không nên nói những lời tổn thương người như vậy."
Hướng Đông Tình cười khẩy nói: "Làm sao nào, Tề tổng đầu tư cho ta năm trăm triệu mễ kim thì có thể quản cách nói nói chuyện của ta sao?"
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, ánh mắt lạnh lẽo mang một chút ý không kiên nhẫn.
Hướng Đông Tình nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt tràn đầy sự lạnh nhạt và bướng bỉnh.
Bọn họ giống như ai cũng không thể thuyết phục người kia.
Khi ngôn ngữ không cách nào phát huy tác dụng thì khi đó bạo lực bắt đầu trở thành biện pháp được sử dụng.
Vì vậy nên Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ muốn dùng bạo lực.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại: "Cô chắc chắn không đi nghỉ ngơi phải không?"
Hướng Đông Tình đã nhấc tay hắn lên mở notebook ra lần nữa.
Cô bây giờ lười nói chuyện tiếp.
Tề Đẳng Nhàn duối tay một chút sau đó lấy cái bút chì trên tóc cô xuống.
Hướng Đông Tình tức giận đến tím mặt, cái bút chì này giống như đồ vật vô cùng quan trọng của cô, ngoại trừ cô ra thì không ai được động vào.
Hướng Đông Tình tức giận cũng không ngoài dự tính của Tề Đẳng Nhàn, bởi vì Hướng Đông Tình lúc nào cũng mang theo cây bút chì này.
Rất rõ ràng cây bút chì này đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó mà khó có thể tưởng tượng được.
"Trả lại cho tôi!" Hướng Đông Tình phẫn nộ tiếp tới, toàn thân vậy mà tản ra một loại sát khí đáng sợ.
Nhưng cái này không thể dọa được Tề Đẳng Nhàn, dù có giống hơn thì cũng chỉ là giống mà thôi, nói chung vẫn là một người con gái yếu đuối.
Nhưng hắn lại quên một chuyện, là con người cũng có hàm răng.
Cho nên hắn nhẹ nhàng giữ được Hướng Đông Tình, lại bị Hướng Đông Tình hung hăng cắn một cái.
"Cô là chó sao!" Tề Đẳng Nhàn giận tím mặt, hung hăng đánh một cái vào mông Hướng Đông Tình.
Một cú đánh này hắn không có lưu thủ, đánh một tiếng ầm một chút, thân thể Hướng Đông Tình suýt chút từ mặt đất nhảy lên.
Trong miệng cô phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
"Bảo cô nghỉ ngơi cho tốt mà không nghe lời! Sao cô lại không hiểu chuyện làm cho Phúc bá lo lắng cho cô!" Tề Đẳng Nhàn hôm nay vốn dĩ bị thái độ của Hướng Đông Tình làm cho khó, hơn nữa còn bị cắn một cái, đó chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn giơ tay của mình lên đưa hướng tới Hướng Đông Tình trên mặt bàn, sau đó đánh vào mông cô mấy lần.
Cái này rất giống với người lớn dạy dỗ con cái của mình khi chúng không nghe lời.
Hướng Đông Tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đời này của mình vậy mà bị một người con trai ấn trên bàn dạy dỗ như đứa trẻ.
Mấy bàn tay kia đánh xuống, đau đến mức da thịt cô giống như nứt ra, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Trong miệng cũng phát ra những tiếng gào thét thông khổ trong vô vọng.
“Cho cô nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô, cô thì cứ rúc vào mấy cái vấn đề không thể giải quyết đó.”
Tề Đẳng Nhàn đánh xuống, đến mức Hướng Đông Tình nằm liệt trên mặt bàn, đôi chân dài run rẩy, thậm chí có chút đứng không vững, cả người trượt xuống.
Hướng Đông Tình bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến phát khóc, nhưng khóc cũng không quá thảm thiết, âm thanh rất nhỏ mà nước mắt rất nhiều.