Tuyệt Thế Cường Long

Chương 403: Có chút lợi hại!”



"Trung thành với anh?"  

             "Cũng chỉ là một đại tá mà thôi, để Chuẩn tướng như tôi trung thành với anh sao?"  

             "Chuyện cười này rất thú vị đó."  

             Tề Đẳng Nhàn cười tươi, như thể thực sự bị Lâm Từ Long chọc cười.  

             Lâm Từ Long nhìn thấy điệu bộ cà lơ phất phơ của Tề Đẳng Nhàn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì cậu cứ chờ bị bãi nhiệm đi!”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói: "Lâm Từ Long, chẳng qua do năm đó anh may mắn có được một sư phụ tốt cho nên bây giờ mới có thể tác oai tác quái ở chỗ này mà thôi. "  

             “Nếu không bây giờ tôi chọn đại một chiến sĩ ra cũng có thể đè đầu anh trên đất."  

             "Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức huấn luyện viên của bọn họ, thế anh nói cho tôi nghe xem ai có tư cách này?"  

             Lâm Từ Long từ nhỏ đã theo sư phụ đi học võ, vậy nên anh ta mới có thể tham gia vào quân đội.  

             Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: "Vẫn không nhịn được sao? Muốn đánh với tôi à, cậu chắc chưa?”  

             Tề Đẳng Nhàn thở dài: "Vốn cũng không muốn chấp loại rác rưởi như anh, nhưng anh lại chủ động chạy tới chỗ tôi nhảy lên nhảy xuống, chỉ sợ không xử lí sẽ khiến sau này gặp phiền phức không đáng có.”  

             Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều chờ mong Tề Đẳng Nhàn ra tay, có thể dạy bảo lại tên Lâm Từ Long này một bài học!  

             "Được, nếu như cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ không đến đây gây chuyện nữa."  

             “Nhưng nếu cậu thua thì phải tự mình xin từ chức, không lại làm xấu mặt chiến bộ!”  

             Lâm Từ Long hoạt động cổ hai cái, sau đó căng hai tay, vẻ mặt thoải mái nói.  

             Tề Đẳng Nhàn cười không nói gì.  

             "Nào tới đi, mất hồn cái gì?" Lâm Từ Long lạnh nhạt nói.  

             "Anh chỉ nói khi tôi thua, không nói nếu anh thua sẽ như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn cười cười.  

             Lâm Từ Long cười nhạo một tiếng, lắc đầu.  

             "Không phải chứ, loại rác rưởi như cậu cảm thấy mình sẽ thắng được Lâm đại tá sao?"  

             "Đùa giỡn hơi lố rồi, người thắng được Đại tá Lâm đương nhiên có nhưng chắc chắn không phải hắn!"  

             "Một đứa bị đuổi ra khỏi nhà, loại rác rưởi lên trong nhà tù, sẽ không cho rằng khi mình dựa vào quan hệ để làm Chuẩn tướng rồi có thể không để người khác vào mắt chứ?"  

             Đám cấp dưới đi theo Lâm Từ Long đều nhịn không được cười to, bọn họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên khoác lác mà thôi.  

             Bọn họ đều biết các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn có chút trình độ, chẳng qua xui xẻo gặp phải Lâm Từ Long mà thôi.  

             Nhưng mà có trình độ thì liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn? Hắn cũng chỉ chỉ mới tham gia huấn luyện gần đây mà thôi.  

             Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội tranh đấu cũng đã là cho cậu mặt mũi rồi, cậu còn muốn thắng?”  

             “Ha ha ha. Cậu có chắc là não mình không bị úng nước không? Cũng biết sư phụ tôi tiếng tăm như thế nào mà loại rác rưởi lớn lên trong nhà tù như cậu có thể so sánh được?”  

             “Tôi sẽ không thua, người thua chỉ có thể là cậu mà thôi!”  

             Lời nói của Lâm Từ Long rất kiêu căng, căn bản là không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.  

             “Được rồi, xem ra cậu rất cố chấp đấy nhỉ?”  

             "Nếu tôi thua, tôi sẽ quỳ xuống bò từ đây ra ngoài, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của cậu nữa."  

             Lâm Từ Long ngẩng đầu lên, rất kiêu ngạo nói.  

             Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Vậy anh quỳ xuống đi!”  

             Lâm Từ Long vừa định trả lời đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt bằng một tốc độ cực nhanh, khiến anh ta bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.  

             Sau đó, anh ta nhìn thấy bàn tay Tề Đẳng Nhàn vung lên, từ trên không trung đập xuống!  

             Trong nháy mắt, bàn tay Tề Đẳng Nhàn như được bơm hơi phồng lên, mỗi một ngón tay đều thô như cà rốt, toàn bộ bàn tay giống như một cái quạt bồ lớn!  

             Khi bàn tay hạ xuống, không khí mang theo gió lạnh tràn vào cổ áo của Lâm Từ Long, thoáng cái đã kéo căng quần áo anh ta, biến anh ta thành một tên mập.  

             "A!!"  

             Lâm Từ Long nhìn thấy một màn này không khỏi thốt thành tiếng, đồng thời vận đủ khí lực, hai tay hướng lên trên đỉnh.  

             Làn gió kia thổi mạnh đến mức mí mắt anh ta không mở ra nổi!  

             “Rầm!”  

             Một tiếng đát động núi rung truyền đến.  

             Cơ thể Lâm Từ Long lay động, hai tay bủn rủn, anh ta cảm thấy nướu răng mình mỏi nhừ từng chiếc răng rụng ra.  

             Hai đầu gối anh ta mềm nhũn, chưa kịp phản ứng đã quỳ rạp trên mặt đất trong tích tắc.  

             Chỉ một chiêu mà thôi, Tề Đẳng Nhàn đã khiến một đại cao thủ như Lâm Từ Long quỳ rạp xuống đất, mất đi sức chiến đấu, điều này cũng quá kinh khủng rồi.  

             Ngay cả các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn.  

             Lần trước nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn một quyền đã đánh bay trợ thủ Lý Trường Hồng của Lý Gia Quyền bay vài thước đã cảm thấy đủ kinh người rồi, nhưng lần này lại càng khủng bố hơn, chỉ một chưởng đã phế đi Lâm Từ Long không ai sánh được!  

             "Không thể nào..." Miệng Lâm Từ Long chảy máu, cả người mềm nhũn, sức đứng lên cũng không có, trong miệng lẩm bẩm nói.  

             Cấp dưới của Lâm Từ Long mới đây còn ồn ào bây giờ đã im thin thít, ngay cả hít thở cũng khẽ khàng.  

             Bọn họ không thể tin được cao thủ như Lâm Từ Long lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh một chưởng đến mức quỳ rạp xuống đất!  

       Tề Đẳng Nhàn thu tay về, khẽ đút vào trong túi, nhếch mép cười: "Vừa đúng lúc, quỳ ra ngoài cho tôi xem đi.”  

             "Cậu cậu…Cậu không có võ đức. Cậu đánh lén!” Một cấp dưới của Lâm Từ Long phục hồi tinh thần lại, giận dữ quát lớn.  

             "Phải không? Vậy cậu lại đây đánh quang minh chính đại với tôi, tôi nhường cậu ba chiêu.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.  

             Người này sợ đến rụt cổ lại, Lâm Từ Long còn bị Tề Đẳng Nhàn cho một chưởng đã nằm im, cậu ta mà lên thì bị đánh thành chó chết luôn mất?  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ nhẹ lên gò má Lâm Từ Long, lạnh nhạt nói: "Lâm Đại tá, anh phải nhớ kỹ, đừng dại làm chim đầu đàn cho người ta, kết cục thảm lắm.”  

             Lâm Từ Long nóng lòng từ Đế Đô chạy đến sư đoàn 81 để tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền phức như vậy, đương nhiên đằng sau có người tác động.  

             Tất nhiên cũng một phần là do Lâm Tòng Long thực sự không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, cảm thấy khí phách của mình có thể làm cho Tề Đẳng Nhàn sợ đến mức tè ra.  

             Nào biết được người ta mạnh mẽ như vậy, chỉ một cái tát đã khiến anh ta gục xuống.  

             Lâm Từ Long cắn răng nói: "Bát quái ma chưởng, không nghĩ tới chưởng kình của cậu lại khủng bố như vậy... Có chút lợi hại!”  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Bình thường thôi, nếu tôi không có tài cán gì thì mấy năm nay làm sao mà sống được. Ngược lại người có xuất thân từ sư phụ tốt như anh hình như cũng không có giỏi đến mức đó!”  

             Lúc này các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều hò reo, cả đám phấn khích không chịu nổi.  

             Cấp dưới của Lâm Từ Long đều che mặt mo lại, trông xấu muốn chết, những tiếng hoan hô này đối với bọn họ mà nói chói tai cực kì, không khác gì tát vào mặt họ.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.