Tuyệt Thế Cường Long

Chương 412: Đánh nhau cũng như vậy.



Điều khiến Trần Ngư cảm thấy không ổn cho lắm chính là, người tới giết cô ấy càng lúc càng nhiều, nhưng người tới bảo vệ cô ấy lại chẳng có lấy một ai.  

             Hơn nữa, bọn họ gây ra tình cảnh hỗn loạn như vậy ngay trên đường cái, vậy mà phía chính phủ lại chẳng hề có động thái ngăn chặn, như vậy quả thực vô cùng kỳ dị.  

             Rất rõ ràng, lần này bọn họ ám sát Trần Ngư, nguyên nhân còn phức tạp hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.  

             Đương nhiên, đối phương cũng không ngờ rằng người tới đây sẽ là một nhân vật quan trọng như Trần Ngư. Cho dù là bất cứ kẻ nào của Trần gia rơi vào cái bẫy này cũng là chuyện tốt với bọn họ, nhưng Trần Ngư xuất hiện ở chỗ này, đối với bọn họ chẳng khác nào trúng số độc đắc, trước niềm vui bất ngờ này, khó trách bọn họ trở nên điên cuồng như vậy!  

             “Trần tiểu thư, rốt cuộc nhà cô đã gây thù chuốc oán với những ai thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười bất đắc dĩ, vừa kéo Trần Ngư chạy trên đường.  

             “Xin lỗi, tôi không nghĩ mình sẽ mang lại phiền phức lớn như vậy cho anh.” Trần Ngư khá buồn, kính cận siêu siêu vẹo vẹo trên sống mũi, khí chất trang nhã thanh lịch lúc ban đầu đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa Trần Ngư chạy một vòng, sau đó lại chạy về chỗ ban đầu, đám người cầm mã tấu đã bị bỏ xa một quãng, nhưng vẫn còn bám riết không tha.  

             Ở trong mắt bọn họ, Trần Ngư chính là một chiếc thẻ ngân hàng có giá trị kếch xù, là loại thẻ ngân hàng có giá trị lên tới 9 con số!  

             “Cô mau lái xe tới đây đón tôi, để tôi lo phía này!” Tề Đẳng Nhàn ném chìa khóa xe của mình Trần Ngư.  

             Trần Ngư không nói nhiều, lập tức cầm chìa khóa xe chạy về phía bãi đỗ xe, cô ấy cũng biết đây không phải thời điểm thích hợp để nhiều lời.  

             Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi hạ thanh đao đang cầm trong tay xuống, đứng ở cửa bãi đỗ xe, dường như chỉ cần một mình hắn cũng có thể canh giữ chỗ này, một vạn người cũng không thể lọt qua.  

             Một đám người cầm mã tấu nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn!  

             Bọn họ không hề nói lời vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn, lập tức vung mã tấu về phía trước.  

             Tề Đẳng Nhàn hít một hơi thật sâu, sau đó từ tốn thở ra, nhịp thở như rồng, một luồng khí cuồn cuộn vây xung quanh cơ thể hắn, khiến người ta khó có thể tin được một người lại có thể có được hơi thở mạnh mẽ như vậy.  

             Đối mặt với thanh mã tấu đang lao về phía mình, Tề Đẳng Nhàn từ tốn bước về phía trước, thanh đao trong tay hắn vung lên với tốc độ đáng kinh ngạc, găm thẳng vào bả vai của tên cầm mã tấu.  

             Bả vai hắn hướng lên trên đỉnh đầu, huých tên kia mạnh tới nỗi thanh đao găm vào bả vai kia bật ra xa, sau đó thanh đao lại tiếp tục đâm và xô về phía trước.  

             Thanh đao trên tay hắn có sẵn vết máu, cho nên nhát đâm này trở nên vô cùng trơn tru. Tên cầm mã tấu còn chưa kịp phản ứng lại, Tề Đẳng Nhàn đã nhanh chóng rút đao ra khỏi người gã rồi lao vào cuộc đụng độ với một tên khác.  

             Tên cầm mã tấu vừa định đuổi theo Tề Đẳng Nhàn để tiếp tục tiến công, nhưng mới đi được hai bước, gã lại cảm thấy bụng mình nóng ran, bèn cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện có một vết cắt lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra.  

             Chưa đi nổi hai bước, gã lập tức quỳ rạp xuống đất, máu tươi ồng ộc trào ra từ miệng và mũi.  

             Sau đó, gã nhìn thấy đồng đội của mình bị Tề Đẳng Nhàn nện một chưởng vào cổ họng, da thịt và cả thớ cơ ở cổ họng đều bị đánh cho nát vụn, trở thành một mớ bòng bong thịt xương lẫn lộn treo lủng lẳng bên cổ.  

             Tiếp theo, tên đồng đội của gã ngã rạp ra đất, khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín, chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt tên đó chuyển thành màu tím ngắt do thiếu không khí, thân thể run lên bần bật.  

             “Chưởng này thật là tàn nhẫn…” Trong đầu tên cầm đao xuất hiện một ý nghĩ cuối cùng, sau đó đôi mắt nhìn đồng đội của gã dần khép lại.  

             Tề Đẳng Nhàn đơn thương độc mã che chắn trước cửa vào bãi đỗ xe, dùng đao chém hết tên này đến nơi khác, tiếng đao kiếm vao vào nhau vang khắp bốn phía, ánh lửa do kim loại đụng vào nhau tóe ra khắp nơi, đám người cầm mã tấu kia lao lên tới tấp, rồi lại lần lượt ngã ra đất.  

             Điều đáng sợ hơn là, trên người Tề Đẳng Nhàn không có lấy một vết thương, tới cả quần áo cũng không mảy may có một vết xước.  

             Trong đêm tối, hai mắt hắn sáng đến đáng sợ, tỏa ra ánh sáng xanh như hai mắt sói.  

             Trong thời gian gần đây, khả năng thể chất của hắn đã được rèn luyện không ngừng, đã đạt đến một đỉnh cao chưa từng có, điều này được thể hiện vô cùng chân thực trong trận đại chiến ngày hôm nay.  

             Đúng lúc này, tiếng động cơ gầm rú dữ dội truyền đến, đám người cầm mã tấu kia sợ hãi lui đang hai bên như thủy triều rút xuống.  

             Một chiếc Halley màu đen lao tới nhanh như chớp, phi về phía Tề Đẳng Nhàn!  

             Tốc độ cực kỳ nhanh, e rằng lến tới bảy, tám mươi mã lực.  

             Tên đội mũ ngồi trên chiếc mô tô kia lấy ra một khẩu súng lục, chĩa về phía Tề Đẳng Nhàn mà nổ cò liên tục.  

             Tề Đẳng Nhàn đứng yên không động đậy, như thể hắn đã dự đoán được đường đạn chính xác không chệch một li, tất cả những phát súng này đều được bắn ra phía sau hắn.  

             Khi chiếc mô tô còn cách Tề Đẳng Nhàn khoảng chừng năm mét, tiếng động cơ bỗng gào rú kinh người hơn, tốc độ tăng mạnh, với tốc độ như vậy, e rằng hắn sẽ bị đâm văng ra xa mấy chục mét!  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn không hề né tránh, hai chân hắn lập tức bước thẳng về phía trước, chân trước di trên mặt đất khoảng nửa bước, bàn chân sau cũng xoay vuông góc với hướng xe, sống lưng thẳng tắp, một lực đẩy kinh hồn theo chiều xoắn ốc được tạo ra giữa hai bàn chân, truyền đến eo và hông hắn, sau đó tới bả vai, rồi đến cánh tay.  

             Hai chân hắn quét ngang trên mặt đất thành một hình bán nguyệt nhỏ, hắn giơ tay phải lên cao, khi chiếc mô tô đi đến trước mặt mình, hắn đột nhiên ấn xuống một cái!  

             Trước ánh mắt kinh hãi của đám người kia, bàn tay Tề Đẳng Nhàn ấn thẳng lên đầu máy của xe mô tô.  

             “Kétttt!!!”  

             Sau đó, tiếng chói tai của lốp xe mô tô chà xát vào mặt đất vang lên, mọi người trông thấy đuôi xe của mô tô vểnh lên, bánh trước chà xát điên cuồng với mắt đất, đầu xe bốc đầy khói đen.  

             Tên lái xe mô tô cũng không khỏi cảnh sợ ngây người, kinh hồn táng đảm nhìn Tề Đẳng Nhàn dùng một tay chặn chiếc xe của mình, hoảng loạn thốt lên: “Đây là công phu gì vậy hả?”  

             Tề Đẳng Nhàn không trả lời, bàn tay càng ấn mạnh hơn, toàn bộ chiếc mô tô bị mất thăng bằng, bật nảy khỏi mặt đất.  

             Sau đó, vai hắn huých một cái về phía trước!  

             “Rầm!”  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc mô tô bị Tề Đẳng Nhàn huých thành năm bảy mảnh, tên lái xe đang bay giữa không trung cũng bị hắn đánh cho một chưởng ngay giữa lưng.  

             Nhân một chưởng này, tên lái xe bỗng cảm thấy như mình vừa đụng phải môt con voi ma mút, quần áo bảo hộ trị giá mấy chục ngàn tệ trên người gã cũng bị đánh cho nát bươm!  

             Cơ thể gã và linh kiện vỡ vụn của mô tô bị đánh cho bay tứ tung, “uỳnh” một tiếng, nện thẳng vào vách tường, trở thành một mớ hỗn độn máu thịt lẫn lộn, tên lái xe đột tử ngay tại chỗ.  

             Với sức lực của Tề Đẳng Nhàn, đừng nói là một chiếc xe gắn máy, cho dù là một chiếc xe thể thao, hắn cùng có thể hạ ngay tại chỗ dễ như trở bàn tay.  

             Mọi người trông thấy Tề Đẳng Nhàn vừa dẫm lên mặt đường trải xi măng, nền đường đã xuất hiện hai cái hố to, như thể xi măng nhão nhoét lúc chưa được hong khô bị kẻ nào đó giẫm vào phá hoại.  

             “Lên, nhiều kiến cũng cắn chết được voi, cho dù da thịt nó có làm bằng sắt thì ta vẫn đóng đinh vào được! Tao không tin chúng ta không giết được nó!” Có người thét lớn.  

             Sau đó, đám người cầm mã tấu đồng loạt lấy lại tinh thần, ào ào lao về phía Tề Đẳng Nhàn như thủy triều đen kịt ập vào bờ biển!  

             Sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng lợi ích khiến cho người ta mù quáng, hơn nữa bọn họ còn đông gấp mấy trăm lần.  

             Càng đông, bọn họ càng can đảm hơn.  

             Đây chính là lý do tại sao khi một vài kẻ đưa ra những lời bàn luận ngu ngốc đều sẽ phải tìm vài kẻ đứng về phía mình.  

             Đánh nhau cũng như vậy.  

             Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh như băng, nhanh chóng hạ gục tám tên cầm mã tấu cùng lao tới chỉ bằng tay không.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.