Tuyệt Thế Cường Long

Chương 433



Tề Đẳng Nhàn ấp bàn tay lạnh cóng của Lý Vân Uyển vào trong lòng ngực, hắn nói: “Không biết ngồi chờ ở trong nhà sao?”  

             Lý Vân Uyển nói: “Hết cách mất rồi, đây là lần đầu tiên em phát hiện ra mình không có tiền đồ như vậy, nhất định phải trông thấy tên khốn vô lương tâm nào đó mới an tâm được!”  

             Tề Đẳng Nhàn bị cô ấy mắng mà vò đầu bứt tai, ừ thì uống rượu cùng Hướng Đông Tinh cũng đã làm lỡ dở rất nhiều thời gian.  

             “Anh tới nhà Hướng tổng uống vài bình rượu, đều là đồ mà cha cô ấy đề lại từ năm xưa, là hàng thượng phẩm, đợi lát nữa nếm thử xem.” Tề Đẳng Nhàn thấp giọng nói.  

             “Được lộc ăn như vậy á, còn có chuyện tốt như vậy sao!” Lý Vân Uyển không nhịn được mà nở nụ cười.  

             Tới nhà người ta ăn no uống say, trước khi đi còn thuận tay lấy rượu nhà người ta về, chuyện như vậy cũng chỉ có Tề Đẳng Nhàn làm ra được.  

             Lý Vân Uyển nói: “Chắc là Hướng tổng uống say khướt rồi nhỉ?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đọ rượu với anh, kết quả ngủ say như chết!”  

             Lý Vân Uyển nói: “Vậy ngày may ngủ dậy nhận ra mất rượu, chắc cô ấy sẽ đến chém chết anh.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy cũng là chuyện của ngày mai, cùng lắm thì rót chút nước nho đáp lễ là được.”  

             Vào đến nhà, Tề Đẳng Nhàn kể lại cho Lý Vân Uyển chuyện ngày hôm nay, khiến cô ấy khiếp sợ một phen.  

             “Thời gian tới sẽ không gặp nguy hiểm, có thể an nhàn thu tiền về tay, em cũng không cần lo lắng hãi hùng gì nữa.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã dựa vào lưng ghế sô pha, nhẹ giọng nói.  

             “Nghe anh nói vậy em vẫn thấy chuyện này mạo hiểm quá, cũng may cuối cùng anh bình an vô sự.” Lý Vân Uyển thở dài: “Điều khiến em tức giận hơn cả chính là, em không có gì có thể giúp cho anh.”  

             “Em giúp anh xử lý tốt chuyện của công ty cũng đã là một sự hỗ trợ lớn rồi, không cần nghĩ nhiều làm gì.” Tề Đẳng Nhàn xoa đầu cô ấy.  

             Giải quyết xong một chuyện lớn, Tề Đẳng Nhàn nhẹ cả người, trò chuyện với Lý Vân Uyển được một hồi lại đè người ta ra.  

             Đời người đẹp đẽ nhất cũng chỉ tới như vậy.  

             Trong nhà có một cô gái nhớ mong mình từng giây từng phút, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.  

             Lý Vân Uyển ôm đầu Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng mát xa cho hắn, khá xót xa trước việc hắn mạo hiểm thân mình như vậy.  

             Đồng thời, cô ấy cùng không biết mình có thể giúp được gì cho Tề Đẳng Nhàn trong tương lai, nghĩ một hồi lâu mà vẫn không có đáp án.  

             Cuộc đời vẫn luôn như vậy, có rất nhiều chuyện diễn ra mà không có đáp án, nhưng cũng đâu nhất thiết phải tìm ra đáp án?  

             Cô ấy cảm thấy, có thể tạo dựng cho anh một môi trường tốt, khiến anh được an tâm, thoải mái là ổn rồi, giúp anh xử lý những chuyện vặt vãnh nhỏ nhoi cũng không có gì có.  

             Tại thời khắc này, một cô gái vốn mang trong mình rất nhiều tham vọng, lần đầu tiên bằng lòng vì người đàn ông mình yêu mà lui về hậu phương, cho dù là tầm thường vô vị cũng được, chỉ cần có thể ở bên anh cả đời là được rồi.  

             Giấc ngủ này của Tề Đẳng Nhàn vô cùng thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn có cảm giác thân thể đau nhức, vô cùng khó chịu, trong cơ bắp ứ đầy axit lactic.  

             “Anh thấy như thể mình vừa mới quay lại cái thời bắt đầu khổ luyện vậy, mỗi lần luyện xong, ngày hôm sau đều đau đến nỗi đi cũng không nổi.” Tề Đẳng Nhàn cười khổ.  

             Lý Vân Uyển chỉ mới gạt cẳng chân dài đang gác lên bụng mình ra, cô đã cảm thấy cẳng tay mình đang run rẩy, cẳng chân căng cứng như được đúng chì.  

             Có điều Tề Đẳng Nhàn vẫn rất có trách nhiệm, đánh răng rửa mặt rất mau, sau đó thay quần áo thể thao, chuẩn bị ra ngoài.  

             “Anh không thể an tâm nghỉ ngơi một ngày sao hả?” Lý Vân Uyển híp mắt đánh giá anh trong góc tối của căn phòng, mệt mỏi lên tiếng.  

             “Luyện công là việc phải làm thường xuyên, không thể gián đoạn. Em yên tâm nghỉ ngơi đi, khi về anh sẽ mua cho em bánh bao ở cửa hàng nhỏ trong công viên Sâm Hải.” Tề Đẳng Nhàn cười cười.  

             Hắn cúi người, duỗi tay giúp Lý Vân Uyển sửa sang lại mái tóc, cúi đầu hôn lên môi cô.  

             Từ độ trông thấy cô gái này đứng đợi mình giữa trời đông buốt giá, lạnh đến nỗi run cả chân, hắn cảm thấy mình phải trói chặt cô bên người cả đời mới được.  

             Lý Vân Uyển lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, cuộn người vào trong chân mà ngủ tiếp.  

             Tề Đẳng Nhàn vui vẻ lái xe tới công viên Sâm Hải.  

             Dương Quan Quan và Hoàng Sung đã có mặt ở chỗ cũ, tự giác khỏi động sơ qua, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tới gần, hai người đều lập tức đi tới.  

             “Sư phụ, tôi biết anh thần thông quảng đại mà, chỉ là một Từ Ngạo Tuyết nhỏ nhoi mà thôi, làm gì được anh chứ?” Hoàng Sung phấn khởi tuôn một tràng.  

             “Không có việc gì thì tốt rồi.” Dương Quan Quan chỉ khẽ gật đầu, nhưng sau đó khuôn mặt lại đỏ ửng lên.  

             Cô ta đã đồng ý với Tề Đẳng Nhàn điều gì, bản thân cô ta cũng nhớ rõ, bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng coi mấy lời đó là sự thật.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng làm bộ không nhớ gì về mấy lời này, nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị vào việc thôi, đứng tấn trước.”  

             Chờ Dương Quan Quan đứng tấn được một lát, Tề Đẳng Nhàn bảo cô ta đi với mình ta một phía, sau đó bắt đầu truyền thụ căn cơ của bộ môn Hình Ý Quyền.  

             Hắn tìm một cây côn dài đưa cho Dương Quan Quan, sau đó xếp một giá gỗ để cô ta luyện tập.  

             Hình Ý Quyền là môn võ bắt nguồn từ thương pháp, “Tam thể thức” này được ví như cách người dùng thương giơ thương đợi lệnh, cho nên hắn lấy một cây gậy tới cho Dương Quan Quan dùng, như vậy sẽ khiến cô ta hiểu rõ hơn.  

             “Cậu đừng nóng vội, cứ tiếp tục đứng tấn đi, tôi cũng sẽ dạy cậu.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Hoàng Sung đang thất thần mà cười lạnh.  

             Hoàng Sung bị hắn nói vậy thì lập tực nghiêm túc trở lại, ổn định lại tư thế trung bình tấn của mình.  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc giảng giải cho Dương Quan Quan nghe về “tam thể thức”, từ tay đến chân, sau đó tới hơi thở và ý nghĩ.  

             Dương Quan Quan cũng đứng nghe vô cùng nghiêm túc.  

             “Một lát nữa tôi sẽ đưa văn bản của Thực Chiến Chân Thuật cho cô xem, cô có thể chép vào sổ của mình.” Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan.  

             “Được.” Dương Quan Quan liền đồng ý.  

             “Thực Chiến Chân Thuật” của Tề Đẳng Nhàn có ghi rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu kinh điển, ngày hôm qua chiến đấu mạo hiểm, đương nhiên không thể nào không ghi chép lại cẩn thận.  

             Thậm chí, có đôi khi hắn cũng hay lật lại xem những gì mình đã ghi trong sách ấy, tìm kiếm cảm hứng từ những lần giao tranh, sau đó đạt được cơ hội đột phá.  

             Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đi mua bánh bao cùng với mình, sau đó đuổi Hoàng Sung đi.  

             “Chuyện cô nói hôm qua vẫn còn tính chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             “Không tính!” Dương Quan Quan đỏ cả mặt, dứt khoát quỵt nợ.  

             Tề Đẳng Nhàn tức khắc uể oải đi mấy phần, hắn nói: “Cô không biết gì cả, trận đấu kia quá mạo hiểm, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt tôi khĩ đến lời hứa của cô, tôi cũng không có thể nào phá được giới hạn của mình, biến thành siêu nhân…”  

             Dương Quan Quan trợn tròn hai mắt, cô ta trợn mắt há mồm, tên này cũng vô sỉ quá đi!  

             “Dù sao thì chuyện này cũng không tính, anh có nói phét toạc cả trời cũng vô dụng thôi.” Dương Quan Quan lắc đầu, cự tuyệt một cách vô tình.  

             “Làm người không thể nói không giữ lời như vậy!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Dương Quan Quan thẹn quá thành giận, cô ta nói: “Sao anh cứ phải đùa bỡn với tôi như vậy chứ? Tôi không thích như vậy chút nào đâu!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Thì là vì tôi thích cô đó!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.