“Sao lại là cậu hả?”
Khi trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Lệnh Quang cũng cảm thấy dở khóc dở cười, cảm thấy muốn chết đi cho xong.
Đây không phải lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn gây hấn với người nước ngoài, ở lần trước chiêu thương kêu gọi đầu tư, hắn cũng làm ra một chuyện không nhỏ, nhưng cũng may chuyện này được giải quyết một cách viên mãn.
Hiện tại, Tề Đẳng Nhàn lại xảy ra xung đột với Park Sung Sin, người của Thượng Tinh, lại còn đụng đến súng ống, tính chất sự việc có thể lớn hơn lần trước gấp mười gấp trăm!
Tề Đẳng Nhàn gật đầu chào: “Tỉnh trưởng Dương, ông khỏe chứ.”
Dương Lệnh Quang tâm nói: “Không khỏe, ông đây chẳng khỏe chút nào! Nếu cậu mẹ nó bớt gây thù chuốc oán đi một chút, ông đây mới khỏe được!”
Trong câu chữ khi nói chuyện, Dương Lệnh Quang vẫn rất coi trọng và biết ơn những gì Tề Đẳng Nhàn mang lại. Dù sao thì chuyện của con ông ta, nếu không phải Tề Đẳng Nhàn khai sáng cho thằng nhóc này, vậy thì con đường làm quan của ông ta cũng đã chẳng bằng phẳng như thế.
Thành phố Trung Hải chính là thành phố trực thuộc tỉnh Đông Hải, tỉnh trưởng như ông ta trông thấy sự việc lớn trong địa phận mà mình quản lí, hơn nữa con ông ta cũng có tham gia, khó tránh khỏi sẽ khiến người nghi ngờ ông ta vốn đã biết chuyện này, chẳng qua là đang dung túng cho con cái mà thôi.
“Tề tổng, sao lại thế này, sao cậu lại phải động đến súng? Cậu không biết ngài Park đây là khách quý của tỉnh Đông Hải chúng ta sao?” Dương Lệnh Quang đen mặt, nói bằng ngữ điệu chất vấn.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Tỉnh trưởng Dương, không phải tôi muốn động đến súng, mà là bọn họ muốn tấn công tôi, nên tôi mới phải dùng súng!”
Park Sung Sin liền cười lạnh: “Tấn công mày? Mày có chứng cứ gì cơ chứ!”
“Được thôi, cho dù chúng tao đánh mày thật, vậy thì mày được nổ súng chắc?”
“Hoa Quốc là một đất nước nghiêm cấm người dân sử dụng súng ống cơ mà!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Vì lý do bọn họ tấn công quan chức cấp cao của Hoa Quốc, như vậy đã đủ để dùng súng hay chưa?”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra lời này, mọi người đều im bặt, ngay cả Park Sung Sin cũng nhíu mày liên tục.
“Quan chức cấp cao? Đùa cái gì vậy hả!” Park Sung Sin hoàn hồn lại, lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.
Dương Lệnh Quang cũng nhíu mày thật chặt, ho khan một tiếng rồi nói: “Tề tổng, hôm nay cậu cần phải cho tôi một câu trả lời thích đáng!”
Tề Đẳng Nhàn vươn tay, tìm kiếm ở trong ngực mình, móc ra một tập giấy chứng nhận quân hàm, hắn nói: “Tôi mặc kệ bọn họ có phải khách quý gì đó hay không, nếu dám chủ động tấn không tôi, vậy thì đó chính là khiêu khích bộ quốc phòng của Hoa Quốc chúng ta! Tôi có quyền, thậm chí còn có nghĩa vụ dùng súng tiến hành tự vệ, phản kích!”
Nói xong lời này hắn lập tức đặt giấy tờ vào trong tay Dương Lệnh Quang.
Đám người xung quanh cũng thò đầu qua nhìn, Dương Lệnh Quang vừa mở ra, bọn họ đều lập tức thay đổi sắc mặt, hít sâu một hơi.
Dương Lệnh Quang cũng ngẩn tò te, ông ta vỗ đầu mình một cái, mẹ nó, chuẩn tướng của vùng chính trị… Địa vị như vậy quả thật là rất lớn, hắn lấy thân phận này từ đâu ra vậy hả?
Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, khó mà tin được hắn có thể leo lên được chức vụ như vậy mà không phát hiện ra động thái nào.
“Ngài Park, sao ngài lại dung túng thủ hạ của mình tấn công chuẩn tướng bộ quốc phòng của Hoa Quốc chúng tôi?” Dương Lệnh Quang cũng chỉ biết đen mặt quay sang nhìn Park Sung Sin.
Park Sung Sin nghe xong lời này thì cả kinh, hắn nói: “Cái gì? Đùa cái gì vậy chứ! Tên này… là quan chức cấp cao, tướng lĩnh của khu chính trị ư?”
Dương Lệnh Quang gật đầu nói: “Không sai! Ngài Park, hành động này của ngài quả thật…”
Park Sung Sin cũng là người thông minh, gặp qua không ít việc đời, biết lúc này có thể thừa nhận chuyện gì, không thể thừa nhận chuyện gì.
Hắn động não một lát, sau đó lập tức mở miệng ngắt lời Dương Lệnh Quang nói: “Tỉnh trưởng Dương này, đây đều không phải là mệnh lệnh của tôi, mà là ý định của tên vệ sĩ kia, không liên quan gì đến tôi hết!”
Dương Lệnh Quang cũng cảm thấy đây là kết quả tốt nhất rồi, cho nên cũng không vạch trần Park Sung Sin, cho dù nói cố, người ta cũng sẽ không nhận.
“Nói đi, vì sao cậu lại đánh vị quan chức cấp cao của Hoa Quốc này?!” Park Sung Sin nhìn vệ sĩ của mình, tức giận quát lớn.
“Ngài Park… Chỉ là tôi nhìn cậu ta không vừa mắt mà thôi.” Tên ngã trên mặt đất gắng sức mở miệng đáp lại lời anh ta.
Park Sung Sin nói: “Thật sự chỉ là nhìn người ta thấy không vừa mắt thôi sao? Không có thế lực nào khác sau giật dây sau lưng cậu chứ?”
Vị sĩ nói: “Không có, tuyệt đối không có, chỉ là tôi thấy cậu ta kiêu căng, cho nên mới ra tay!”
Hai người này kẻ xướng người hoạ, hoàn mỹ không tì vết, khiến cho người người ta không thể moi ra bất cứ sơ hở nào.
Park Sung Sin quay đầu cười nói với Dương Lệnh Quang: “Tỉnh trưởng Dương, ông nghe rồi chứ, tất cả những chuyện này đều là ý của riêng cậu ta, không có chút liên can gì với Park Sung Sin tôi cả!”
Dương Lệnh Quang gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chuyện này không liên quan đến ngài Park!”
Park Sung Sin thở phào nhẹ nhõm, cũng may Dương Lệnh Quang cũng không muốn truy cứu chuyện này đến cùng, dù sao thì tỉnh Đông Hải cũng vẫn phải ôm được khoản đầu tư của Thượng Tinh bọn họ mà.
“Tề tổng, chuyện này không liên quan gì đến ngài Park, cho nên xin cậu đừng để bụng ngài ấy nữa!” Dương Lệnh Quang quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn biết chuyện này cũng là do mình quậy mà thành. Dẫu sao thì nếu làm loạn lên, vậy thì chuyện sẽ ảnh hưởng đến giao thương quốc tế, mọi người đều không muốn nhìn thấy cảnh này.
Cho nên Tề Đẳng Nhàn cũng không tiếp tục hùng hổ doạ nữa, nếu đổi lại là người khác, hắn nhất định sẽ cho thêm một viên kẹo đồng.
“Ngài Park, nếu không còn chuyện gì cần nói, vậy phiền ngài đi theo chúng tôi, vệ sĩ này cần phải phối hợp điều tra với chính phủ nước tôi.” Dương Lệnh Quang nói.
“Được!” Park Sung Sin thoải mái đồng ý.
Anh ta đã chịu thiệt, nhưng cũng có rất nhiều cơ hội trả đũa.
Ấy vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, mở miệng nói: “Người này không thể đi được.”
Park Sung Sin dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, anh ta cười lạnh: “Cậu còn muốn làm gì? Chuyện khi nãy đã được làm rõ rồi, đó hoàn toàn là ý định của một mình cậu ta, không liên quan gì đến tôi cả!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Vừa nãy có phải tôi đã nói rồi không? Cậu không chơi chết tôi được, vậy thì để tôi chơi chết cậu cho!”
Park Sung Sin sửng sốt.
Dương Lệnh Quang cũng thay đổi sắc mặt, kinh hãi hô lên: “Tề chuẩn tướng, xin đừng làm như vậy!”
Vừa rồi ông ta còn gọi Tề Đẳng Nhàn là “Tề tổng”, bây giờ lại đổi thành “Tề chuẩn tướng”, có thể thấy ông ta đang cố ý nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn về thân phận đặc thù của hắn, không được phép làm bậy, nếu không người làm tỉnh trưởng như ông ta cũng chẳng thể giải quyết ổn thỏa, toàn bộ chính phủ Hoa Quốc có khi cũng sẽ phải đau đầu!
Tề Đẳng Nhàn lại dắt khẩu súng trở lại thắt lưng mình, hắn cười nói: “Tỉnh trưởng Dương sốt ruột như vậy làm gì? Tôi cũng không định nổ súng bắt cậu ta mà.”
Park Sung Sin cười khẩy: “Vậy thì được, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên họ Tề nhà cậu định chơi chết tôi như thế nào!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, cười nói: “Tôi giúp cô xả giận nhiều như vậy, tối nay nhất định phải nhanh mồm nhanh miệng một chút.”
Park Sung Sin nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn mà tức muốn nổ phổi.
Park Sung Sin bị chọc tức liên tục, Từ Ngạo Tuyết cũng chẳng khác gì, trong lòng chửi cha mắng mẹ, tên này đúng là hạ lưu, thấp kém, làm trò cho nhiều người xem như vậy, sao hắn dám nói mấy lời này chứ?
Tề Đẳng Nhàn đã lấy điện thoại ra, cười nói với Park Sung Sin: “Cậu chờ đó, hôm nay ông đây nhất định sẽ chơi chết cậu!”
Nói xong lời này, hắn gọi một cuộc điện thoại, vừa mở miệng đã dùng ngôn ngữ của Tuyết Quốc, hắn nói: “Ở đâu thế? Có tiện không? Tới đây một chút.”