Tề Đẳng Nhân cầm hợp đồng của Trần Ngư xong trực tiếp đi tới phòng khám Mai La.
Từ Ngạo Tuyết đã chuyển ra phòng ICU, chẳng qua hiện tại vẫn phải nằm trong phòng bệnh VIP.
Phòng bệnh VIP này trang hoàng giống như một phòng nhỏ trong khách sạn, rất cao cấp và trang nhã, không phải người không có lai lịch thì không thể ở trong này.
Phòng khám Mai La rất có danh tiếng, hiện tại người tới xếp hàng khám bệnh nối liền không dứt, hơn nữa có không ít người là nhân vật nổi tiếng.
Thể trạng của Từ Ngạo Tuyết đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.
Cô ta có chút kinh ngạc khi qua nhiều ngày như vậy mà Tề Đẳng Nhân vẫn không tới trêu chọc cô ta.
Chẳng qua, hôm nay Tề Đẳng Nhân lại tới, điều này làm cô ta cảm thấy bản thân thật hèn mọn, cô ta trông chờ hắn tới làm gì chứ.
“Xin chào, Từ tổng đang đọc sách sao? Còn là "Đàm căn thái" cơ đấy, tu thân dưỡng tính như vậy sao?” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhân tràn đầy ý cười đi đến, trong tay còn mang theo một giỏ trái cây.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết biến thành màu đen, không biết vì sao, dù sao vừa nhìn thấy hắn là tâm tình cô đều không thể tốt nổi.
Cô ta vốn tưởng rằng lần này cô ta tới thành phố Trung Hải là có thể bình tĩnh tâm thái khi đối mặt với Tề Đẳng Nhân, nhưng trên thực tế căn bản không có chuyện như vậy, hiện thực so với tưởng tượng hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa, cô ta lại một lần nữa thua trên tay Tề Đẳng Nhân, thậm chí, cái mạng này của cô ta cũng là được hắn nhặt về.
Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng mà nhìn Tề Đẳng Nhân, nói: “Anh tới nơi này làm gì? Nơi này không chào đón anh!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Xin cô ý thức một chút, mạng của cô là tôi cứu, thậm chí, tiền thuốc men cô nằm viện, cũng là tôi trả, vậy mà cô nói chuyện với ân nhân của cô như vậy sao?”
Từ Ngạo Tuyết trực tiếp buông sách trong tay xuống, đừng nói là "Đàm căn thái", chỉ sợ là "Kinh Kim Cương" cũng khó có thể làm cô ta bình tĩnh trước mặt Tề Đẳng Nhân.
Tề Đẳng Nhân trực tiếp ngồi xuống sô pha, lấy ra một quả táo, dùng dao gọt hoa quả gọt vỏ.
“Ăn quả táo khồn? Tôi gọt cho cô.” Tề Đẳng Nhân cười nói.
“Ăn!” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhân cúi đầu gọt táo, hỏi: “Sau khi tôi đưa cô về thủ đô, cô giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến mẹ tôi, có được không?”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Tôi đã đi thăm bà ấy rồi, hiện tại bà ấy vừa gầy ốm lại còn già nua, trạng thái tinh thần rất kém, bà ấy hy vọng anh có thể sớm đến đoàn viên cùng bà ấy.”
Tề Đẳng Nhân lắc đầu, nói: “Mẹ tôi không phải là người dễ suy sụp tinh thần, bà ấy vừa ôn nhu lại mạnh mẽ, sẽ đối xử tốt với những người bạn của mình, đồng dạng, bà ấy cũng sẽ đối xử tử tế với bản thân.”
“Bà ấy không đời nào hy vọng tôi tới đón bà ấy, bởi vì bà ấy biết rất rõ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi trở lại thủ đô.”
“Nếu tôi không đoán sai, bà ấy hiện tại hẳn là sống không tệ lắm, mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ đúng giấc, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, đôi khi sẽ đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ Ngạo Tuyết ngạc nhiên, nói: “Anh nói không sai, bà ấy đúng là sống không tệ lắm, thậm chí còn bảo anh không nên vội vàng trở lại thủ đô.”
Tề Đẳng Nhân tức khắc bật cười, nói: “Tôi biết ngay mà, cho nên, cô không lừa được tôi đâu.”
Từ Ngạo Tuyết đáp lại: “Không thể không nói, bà ấy là đúng là một người dịu dàng, ở chung với bà ấy thôi cũng cảm thấy bản thân như được tắm mình trong gió xuân. Thật không tưởng tượng nổi, bà ấy như thế sao lại sinh ra một tên khốn nạn như anh nữa!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Nếu bà ấy có thể khiến cô thích bà ấy như vậy, thế thì cô cũng giúp tôi một chút được không? Giúp một nhà chúng tôi sớm ngày đoàn tụ, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?”
Từ Ngạo Tuyết lạnh mặt không nói gì, hiển nhiên, cô ta căn bản khinh thường trả lời.