Park Sung Sin có hơi nổi cáu, nói: “Ông chủ Tôn, ông có biết mình đang nói gì không đấy? Ông có biết muốn được phu nhân chú ý khó khăn đến nhường nào không?”
Tôn Dĩnh Thục giơ tay lên và nói: “Park tổng, không cần nhiều lời làm gì, đây không phải lỗi của ông chủ Tôn.”
Tôn Trạch Vũ vẻ mặt đau khổ, trong lòng có chút khiếp sợ sức mạnh của Trần Ngư.
“E hèm, bây giờ ông chủ của quán bar này là tôi, ngài không cần cút ra ngoài nữa đâu.” Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn.
Advertisement
“Thế tôi cảm ơn cô nhé!” Tề Đẳng Nhàn uể oải nói.
Trần Ngư quay đầu nói với Tôn Trạch Vũ: “Trong vòng hai mươi tư giờ nữa, hãy mang hợp đồng chuyển nhượng đến tay tôi, một trăm triệu này, chính là tiền mua lại quán bar của ông. Về sau, quán bar này không liên quan gì đến ông nữa!”
Tôn Trạch Vũ ngoan ngoãn nói: “Tôi... hiểu rồi!”
Advertisement
Đám người vây xem không khỏi kinh ngạc một trận, bọn họ đều rất tò mò về việc Trần Ngư rốt cuộc có xuất thân như thế nào mà lại có thể ép Tôn Trạch Vũ chuyển nhượng quán bar cho cô ấy.
Hơn nữa, ngay cả Tài Phiệt Thượng Tinh danh tiếng lẫy lừng cũng phải thất bại mà về ở trước mặt cô ấy.
Lý Vân Uyển lại nhịn không được mà lên tiếng cà khịa: “Có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm mà, một quán bar mà nói mua là mua, ngầu quá đi thôi!”
Điều này làm cho cô ấy không nhịn được mà nhớ tới một cảnh phim trong “Batman”.
Người phục vụ nhắc nhở Bruce rằng hồ bơi của bọn họ là để ngắm chứ không phải để cho bạn gái của anh ta ngâm mình.
Sau đó Bruce viết một tờ chi phiếu và nhét vào trong túi của người phục vụ.
Người phục vụ nói dù có cho anh ta tiền boa cũng vô dụng và yêu cầu bọn họ rời đi ngay lập tức.
Bruce bèn nói với anh ta rằng đây không phải tiền boa mà là tiền mua lại khách sạn của bọn họ.
“Trần Ngư thật đúng là nhiều tiền dễ mến, đa tài đa tiền mà!” Lý Vân Uyển ngẫm nghĩ, nhịn không được mà nở nụ cười.
Tôn Dĩnh Thục bị Trần Ngư quấy rối việc làm ăn nhưng cũng không tức giận, vì chút chuyện làm ăn này mà tức giận thì quá là không đáng và quá là mất giá.
Trần Ngư nói: “Tôn phu nhân yên tâm, tôi không phải loại người không có tố chất đánh không lại thì dùng quan hệ để đuổi người ra ngoài. Các người tới quán bar của tôi tiêu xài, tôi rất hoan nghênh, hôm nay tôi miễn phí cho các người!”
Đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh không khỏi cảm thấy tức giận bất bình, ai nấy đều nhìn Trần Ngư với ánh mắt căm tức, thế nhưng bọn họ lại chẳng làm gì được cô ấy cả.
“Vậy thì hôm nay tôi còn phải cảm ơn cô Trần rồi!” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt nói.
“Không cần khách sáo.” Trần Ngư mỉm cười và nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vị phu nhân bổng tử* này, chúc cô đêm nay chơi vui nhé!”
(*Bổng tử: cách gọi khinh miệt mà người Trung gọi người Hàn)
Gương mặt vốn mây nhẹ gió hòa của Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức bị mây đen bao phủ, cô ta chỉ hận không thể nhét cái kìm sắt đỏ thẫm vào trong miệng của Tề Đẳng Nhàn, khiến cho đầu lưỡi của hắn đều bị bỏng nát!
Có điều cô ta cũng không muốn so đo với Tề Đẳng Nhàn thêm nữa, cô ta nói với Trần Ngư: “Nếu như cô Trần đã hào phóng như vậy thì đêm nay tôi cũng không khách sáo nữa đâu!”
Trần Ngư không thèm để bụng, nở nụ cười và nói với mọi người: “Hôm nay miễn phí cho tất cả mọi người, mọi người chơi vui vẻ nhé!”
Vậy nên các vị khách đều lập tức hoan hô.
Tôn Dĩnh Thục không mang người của mình rời khỏi quán bar mà trở lại phòng bao vốn có của bọn họ, mới vừa bị người khác đánh vào mặt đã bèn sốt ruột rời đi, theo góc nhìn của cô ta thì có chút tầm thường.
Tuy rằng thua về thể diện nhưng khí chất thì tuyệt đối không thể thua được.
“Bà chủ Trần đúng thật là hào sảng và phóng khoáng, cho dù Trần gia có tiền hơn nữa thì chắc cũng không trụ nổi việc cô tiêu xài phung phí như thế này đâu ha?” Tề Đẳng Nhàn than thở.