Lý Vân Uyển hỏi: “Hình như lai lịch của Tôn phu nhân kia không tồi đâu?”
Trần Ngư nói: “Một trong những bà trùm đỉnh cao của Tài Phiệt Thượng Tinh, đương nhiên lai lịch không tồi rồi, hơn nữa còn là một quả phụ!”
Tề Đẳng Nhàn lại hỏi với vẻ trầm ngâm: “Cô ta chạy đến thành phố Trung Hải làm gì?”
“Quá nửa là bởi vì Park Sung Sin ở Đông Hải rất không được việc khiến cho cô ta cảm thấy không hài lòng đấy. Ngài cũng biết mà, Tài Phiệt Thượng Tinh là do các đại gia tộc tạo thành chứ không phải của riêng ai cả, Park Sung Sin làm việc không tốt, cô ta là người làm chủ, đương nhiên là rất mất mặt.” Trần Ngư nói.
Tề Đẳng Nhàn chỉ thuận miệng ồ một tiếng chứ cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, mặc dù là một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp nhiều tiền nhưng cũng không đáng để chú ý quá mức.
Trần Ngư nói: “Tôi đã chơi hòm hòm rồi, tôi đi trước nhé, mọi người chơi tiếp đi, hôm nay tất cả chi phí đều do tôi gánh vác, không cần lo trả không nổi hóa đơn đâu.”
Sau khi nói xong lời này, Trần Ngư đứng dậy.
“À, đúng rồi, tôi chuẩn bị đến thành phố Tây Hà để tổ chức triển lãm xe, nếu rảnh rỗi thì ngài có thể tới chơi một chút.” Cô ấy đi được hai bước thì lại xoay người lại và nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Được, đi đường cẩn thận nhé.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu và đánh mắt tiễn Trần Ngư rời đi.
Lý Vân Uyển cười nói: “Hôm nay chúng ta đã nhìn thấy mặt điên cuồng này của cô ấy mà vẫn chưa bị diệt khẩu, cái này có tính là tránh được một kiếp hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho nên bây giờ chắc là em đã không còn gánh nặng tâm lý gì nữa rồi nhỉ? Người ưu tú đến đâu thì cũng đều có lúc bốc đồng, cho dù là Trần Ngư thì cũng như vậy.”
Lý Vân Uyển ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô ấy vẫn luôn muốn được ngang hàng với những người ưu tú, vậy cho nên khi biết được mình sẽ đảm nhiệm phần công việc quan trọng, cô ấy vẫn luôn tự tạo áp lực cho mình.
Hai người đang uống rượu thì có một người Triều Tiên đi tới và đưa cho họ một tấm chi phiếu.
Trên tấm chi phiếu viết số tiền một trăm triệu.
“Phu nhân nói, Park tổng đã thua rồi, người của Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi có chơi có chịu, không phải loại người không chịu nổi thất bại. Một trăm triệu này, xin Tề tổng vui lòng nhận cho.” Người khách đó khách sáo nói.
Triều Tiên cũng giống như nước Kiệt Bành vậy, trên dưới rõ ràng, vô cùng chú trọng cấp bậc.
Tề Đẳng Nhàn nhận lấy chi phiếu, nhìn thoáng qua một cái, đưa tay ra búng vào nó và nói: “Ồ? Tôn phu nhân thật đúng là một người phụ nữ rất quyết đoán, khá lắm, ly rượu này tôi kính cô ấy.”
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn giơ ly rượu lên và một hơi uống cạn.
Vừa rồi hắn đã có một chút mâu thuân với Tôn Dĩnh Thục, ngay lúc này Tôn Dĩnh Thục đã cho người mang chi phiếu đến, có thể thấy rằng cô ta cũng không phải là một người bụng dạ hẹp hòi.
Một người phụ nữ có thể chiếm giữ một vị trí nhất định trong Tài Phiệt Thượng Tinh, có thể đấy cô ta cũng không phải là người không nói lí lẽ.
Tề Đẳng Nhàn thẳng tay ném chi phiếu cho Lý Vân Uyển và nói: “Hôm nay ông đây cao hứng, mua lấy một đêm của em, cầm lấy mà tiêu đi!”
Lý Vân Uyển hết sức phấn khởi mà nhận lấy, cô ấy nói: “Cảm ơn ngài, ngài thật hào phóng!”
Park Sung Sin lại có chút không cam lòng nhìn Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi quán bar, anh ta hỏi: “Phu nhân, cứ để cho anh ta cầm tiền rồi đi như vậy à?”
“Vậy còn có thể làm như thế nào đây?”
“Nếu cậu đã không chịu được việc thua cuộc thì đừng có mà đi cược với người khác!”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục không hề dễ coi, dù sao thì vô duyên vô cớ lại phải tặng đi một trăm triệu như vậy, tâm trạng của ai cũng sẽ không tốt.
Trần Ngư tốn một trăm triệu nhưng ít nhất thì cũng mua lại được quán bar, mà một trăm triệu này của cô ta hoàn toàn chỉ là để chùi mông cho Park Sung Sin mà thôi.
“Đồ vô dụng.” Tôn Dĩnh Thục trầm mặt quát.